Những ngày này mình bế quan viết luận văn.
Cuộc sống như hấp hối.
Việc ngủ xem ra cũng khốn khó.
Hôm nay một ngày làm việc dài, đáng lý chân không nhích nổi phải ngủ thật ngon.
Song lại mơ hồ trằn trọc.
Mình thuộc kiểu việc gì chưa hoàn thành sẽ cảm thấy ấm ức tấm tức tới nghẹt thở.
bao giờ chấm được dấu câu cuối cùng. mới có thể thở ra.
Từ hồi nhỏ, mình đã ưa có cái thói “khó thở”, nằm lăn lộn khóc lóc với Cô 3 mình, rằng con “thở hổng được”.
Đó là cảm giác đè ép lên lồng ngực đứa trẻ một thứ mãnh lực vô hình nào đó.
khiến trong não nó xoay vần bao cơn mộng mị, rồi vồ xé qua hơi thở, thắt nghẹn ở đâu đó đầu giấc ngủ.
Làm khoa học miệt mài, mình suýt tí quên mất cái bản ngã “phi khoa học” của bản thân.
Đọc càng nhiều nghiên cứu này kia, thấy ham muốn tự thân cũng trỗi dậy muôn ngàn cơn sóng dập vào sóng não.
Thế giới thật sự thiên biến vạn hoá.
chiếc vòm trời bé tẻo tèo teo mà mỗi chúng ta thấy được, hoá ra là mặt phẳng cắt ngang của một cái giếng sâu.
giếng càng sâu, vòm trời của chúng ta càng bé lại.
Học nhiều sẽ hoá điên là có thật.Suy nghĩ nhiều sẽ hoá dại cũng là lẽ hiển nhiên.
Có một hôm mệt nhoài, ôm đứa trẻ mới sinh trong lòng, mình nhận ra, trong đáy mắt con có mỗi một người đang nâng niu, ve vuốt.
Con chỉ có một hướng nhìn duy nhất không lung lay.
Giống như tôi đang ngước nhìn vào ống kính của người chụp ảnh.
một hướng nhìn duy nhất.
gửi gắm vào đó tất cả mong ước của một vòm trời.
#filmphoto
Thật sự đã loạn thần vì những con số.
Nhật ký viết luận văn – lần thứ 2 – trong cuộc đời bé mọn.
No Comments