Chuyện là mọi thứ vừa mới hơi bình thường trở lại, nay lại rục rịch quá nhiều nguy cơ #sắp_không_bình_thường.
Sáng ra mở điện thoại lên là y rằng tin nhắn nổ ỳ đùng, muôn vạn cách hỏi, nhưng tựu lại chỉ là “Bác ơi các bước sơ cấp cứu cho con như thế nào cho đúng?”Con nhỏ hay con đã lớn, một con hay hai con, một khi con đã bệnh, thì Ba Mẹ Ông Bà cứ 1 bài xoắn xuýt lên, và thường xử lý chưa kịp thời, chưa hợp lý, chưa hiệu quả.
Thứ nhất là quá yêu con … nên bị #làm_mờ, mờ hết mọi giác quan để nhận định đúng đắn, mờ hết mọi kỹ năng để xử lý cho kịp thời.
Thứ hai là quá yêu con … nên bị #hoang_mang_không_biên_giới, khó có thể diễn tả nỗi lo không đáy của Ba Mẹ, nhất là trước thời đại nghĩ rằng có sẵn Google – có gì bất trắc sẽ mở lên tra – ai ngờ lính quýnh quá chẳng hiểu Google nói gì và phải làm gì? làm rồi lại đâm lo, làm vậy đúng không?
Tóm lại là nếu yêu con, bạn hãy sẵn sàng hiểu và thực hành các bước sơ cấp cứu như một phản xạ, không cần đợi đến những tai nạn kinh hoàng, mà chỉ là những xử lý rất vụn vặt trong đời sống hằng ngày … nhưng để lại những ám ảnh khủng khiếp cho cả bạn và con trẻ.
Nguy cơ dãn cách xã hội trở lại đang rập rình.
Lớp sơ cứu offline, diễn ra trực tiếp sáng thứ 7 ngày 1/8 ở Touchie Feelie – Lớp giải pháp dành cho Cha Mẹ hiện đại, có lẽ sẽ chỉ tổ chức thêm được một lần này rồi lại tạm ngừng.
Trước dịch, gần như hàng tuần Touchie Feelie đều mở lớp để đáp ứng nhu cầu của Ba Mẹ muốn học hỏi tham gia. Mình thật sự rất áy náy vì lớp online không thể thay thế được lớp học trực tiếp, Ba Mẹ được trao đổi và thực hành nhiều hơn.
Chuyện sơ cấp cứu cho con, thật ra không khó, quan trọng là phải tập thành phản xạ.Bạn không thể làm gì cho con, nếu để tình yêu che mắt.
Mọi tình yêu trên đời đều mù quáng có phải không?
#bsphuonglinh
P/s: Ba Mẹ muốn đăng ký lớp cứ inbox cho Bác hoặc Touchie Feelie nha
Gửi kiến trúc sư tương lai sẽ xây ngôi nhà trong mơ cho em.
Thật ra em cũng thuộc dạng cầu kỳ. Ngôi nhà của em xin tả bằng lời có đôi điều cần lưu ý như sau:
– Chuyện đầu tiên và kiên quyết là phải có vườn, vườn nhà em kiên quyết trồng cây xanh lá (hông phải cây ăn trái). Trong mảnh vườn xanh tươi tốt ấy có 1 góc đủ rộng để rửa con xe retro moto, có 1 căn chòi đủ mát để tiếp bọn trẻ đến chơi nhà muốn nhờ thăm khám gì đó, có 1 con đường nho nhỏ dắt vào nhà trong.
– Nhà trong không cần quá nguy nga lộng lẫy, chỉ cần đặt để một phòng đọc nhìn ra ngoài vườn, mây tre lá kiểu boho rất hoan nghênh, có kệ sách đủ rộng chứa gần 1000 cuốn sách của em, có bàn đọc đủ dài để em có thể vẽ tranh, viết chữ, bày biện làm mấy trò thủ công mỹ nghệ không bị thiếu không gian.
– Căn bếp có đủ ánh sáng để người làm bánh không gà gật ngủ quên lúc chờ bánh chín, bàn ăn nên tròn cho không khí xum xuê.
– Xem ra em ít ngủ nghê nên phòng ngủ tạm thời chẳng có mảy may yêu cầu gì nổi trội.
– Phòng khách thiết nghĩ chỉ tiếp đãi người quen thân thiết, nên chỉnh tề nhưng ấm cúng, và có chỗ đặt để bạn đại dương cầm màu nâu nâu.
Trên đây là vài điều mơ ước.
Chuyện thực thi hẵng đợi tương lai.
Kiến trúc sư của em nghe đồn còn đi cầu sở thị ở nước Ý xa xôi chưa rõ ngày về. Tiền thì em chưa có.
Đất thì em chưa tìm.
Em chỉ có một quả tim luôn nung nấu mọi điều, khao khát đến nỗi không nén giữ được trong chật chội tấc lòng. Tức cái ngực hà.
Ảnh: pinterest
(Hông chỉ có Bắp, nhưng lần lượt lên bài cho từng bạn, hehe, bạn nào cũng có nhiều chữ để gửi tặng)
Lần đầu Bắp lên Touchie Feelie chơi là lúc Bắp còn trong bụng mẹ.
Nay anh Bắp được #9_tháng hơn rồi, vẫn là thanh niên vượt trội và niềm tự hào của Bác Linh, đi đâu cũng khoe anh Bắp.
Mẹ Bắp vui vẻ nhất xứ, hồi xưa đi học Năng Khiếu, Bác Linh với Mẹ Bắp là #chị_em_xe_bus, cứ mà đi chung với Mẹ Bắp là cười ngả nghiêng cho tới cổng trường.
Em Bắp giống Mẹ nên cũng vui vẻ nhất xứ.
Mẹ Bắp đi làm lại, và thấy Bắp là tất cả, chỉ muốn làm Mẹ chứ hổng cần làm ông này bà nọ gì hết.”Có con vui lắm!” là câu cửa miệng của Mẹ Bắp.
Đây là #tình_yêu_vô_điều_kiện.
và có lẽ người phụ nữ cũng chỉ cần có bấy nhiêu có phải không?
Cảm ơn Mẹ Bắp là niềm tự hào của Bác Linh – người mẹ nuôi con #chuẩn_sách_giáo_khoa_về_sức_khoẻ.
Bác Linh dạy Bắp là lớn chỉ cần biết chở Mẹ đi shopping là được, nhen con!
Photo: Kỷ niệm lần thứ 2 Bắp đến chơi nhà Bác Linh do dì Thảo chụp
#Sài_Gòn sớm nắng sau một cơn mưa
Mỗi lần ra trực, mình lại có dịp ngắm nghía buổi sớm Sài Gòn trong tất cả mơ màng.
mắt cơ bản đã hoa đi.tai cơ bản đã ù ù cạc cạc.
nắng chói rọi đến mắt, bật vội ra bởi một cái lắc đầu của #người_ngu_ngơ_sáng_sớm.
Đêm qua mưa.Sáng Sài Gòn bỗng hiền như cô gái bị doạ nạt.
Một người đàn ông mù loà đi sát mép đường, tay cầm gậy quơ quơ dưới mặt đất, ông ấy cứ đi ba bước lại rao “Vé số, vé số”, nhịp nhàng như có ai gõ nhịp, nhưng tiếng rao buồn và tắt lịm trong buổi sáng Sài Gòn, tan đi chóng vánh như tàn thuốc lá lúc vỗ vào hư không.
Vậy là hết đêm.
Sài Gòn cứ mờ và nhoè đi.
run rẩy theo từng bước chân của người đã thức trọn đêm nay.
#filmphoto
Photo: không phải trời Sài Gòn.
Câu chuyện #cầm_cân_nảy_mực
Cầm cân nảy mực là cách nói của việc phải quyết định điều gì đó có tính chất #hơi quan trọng.
Ông bà dạy trăm hay không bằng tay quen, phàm việc gì ở trên đời cứ làm mải làm miết sẽ thành phản xạ có điều kiện.
Làm bác sỹ cũng vậy,
cứ có bao nhiêu việc đó làm tới làm lui hoài, con nít khóc 99 kiểu thì nghe ngót nghét vài ngàn lần, xem ra cũng biết ngay là khóc vì điều gì, khóc mạnh hay khóc yếu, khóc nghẹt mũi hay khóc ị hổng ra…
Nhưng mà dù có làm chuyện đó, vài ngàn lần, tôi vẫn thấy âu lo.
Hồi mới ra trường, với đứa con thở máy đầu tiên, phải nói là tuyệt nhiên không dám ngủ, không dám về nhà, cứ ráo riết hướng theo con, tới hồi con cai được cái ống cứng lạnh lẽo nọ mới thở ra cái vèo.
Giờ làm vài năm, tay chân cũng quen, đầu óc cũng quen, nhưng cứ hễ phải quyết định điều gì đó #hơi_hơi quan trọng lại có chút ngổn ngang.
Cái sự hơi hơi đó có khi ảnh hưởng tới sinh mạng.
Cái sự hơi hơi đó có khi là nỗi ám ảnh suốt một cuộc đời còn mới tinh nguyên.
Tôi dùng chữ “hơi hơi quan trọng” ở đây, là vì phàm việc gì ở trên đời đều thành “quan trọng” sẽ làm cuộc đời này rất mực tối tăm.
Người ta hay nói việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Mình không được xem nhẹ, nhưng cũng thể cho qua một cách hững hờ. Ra quyết định trong nghề nghiệp của chúng tôi ngoài căn cứ khoa học, ngoài kinh nghiệm nghề nghiệp, ngoài phác đồ, pháp luật, còn có tính nhân sinh.
xem ra đã lỡ chọn cái nghề học cả một đời cũng không dám nhận “giỏi”, không dám nhận “hay”, nhưng cũng không được phép sai lầm.cái nghề gì kỳ cục…
Mạn phép viết một dòng vô cùng #cliché: tôi đã không ngừng học tập.
Tôi biết ơn hết thảy những người đã cho tôi lời khuyên trong nghề nghiệp, những người Thầy, người Anh, người Chị, những người đã kinh qua trăm trận, gan lòng xao xác nghìn cơn vì những mặt bệnh từ đơn giản tới khó nhằn. Mình hông biết, mình cứ phải hỏi.
Mọi lời chỉ dẫn trên đời đều quý giá.
Bạn muốn học sẽ có người dạy.
Vậy nên mình cứ chăm học.
Học cách ra quyết định.
phải âu lo để còn rất con người.
nhưng phải đúng để bớt làm khổ đời các con.
Ai hỏi tui sao học hoài vậy, chừng nào mới hết học?
Chừng nào cầm cái 2 cái thứ trong hình này (ống nghe, que đè lưỡi) lăm lăm trước mặt con nít, mà con nít nào cũng cười, tui sẽ ngừng học nha!
#bsphuonglinh
Có những ngày Linh giận dữ với cuộc đời chẳng vì lý do gì.
[có lẽ do tác dụng phụ của trà trong sữa cộng pudding trứng]
Những người thường xuyên tương tác trong cuộc đời với Linh là những bà mẹ mới sinh con. họ có vô vàn nỗi lo. vô vàn câu hỏi. vô vàn phiền muộn.
Linh không phải là chuyên gia tâm lý. nên Linh chưa học được #skill tạo rào cản giữa người nghe và người nói. Linh thường vướng vào câu chuyện của người nói.
tâm can đối với Linh cũng giống như một tấm vải trắng mỏng manh.
hôm nay ai mang đến mảng màu nào, thổi nhẹ lên là vấn vít. là loang ra. nhanh và vội hơn cả kỹ thuật #ướt_trên_ướt trong #màu_nước. màu sắc ấy, khi nhuốm lên nhiều màu quá cho cùng một mảng, sẽ thành màu đen.
Có những ngày tâm can Linh tối đen.
Vậy là Linh cần một cơn mưa.
gột rửa cho #trong_sạch_trong.
cơn mưa của Linh là tiếng khóc non nớt của bọn con nít mới sinh.
tiếng khóc nọ không còn là cơn ám ảnh.
tiếng khóc nọ là báo hiệu cho sự sống ngọt lành. nhiều ham muốn. nhiều mong đợi cần được đáp ứng.
còn ham muốn. là còn sống.
Sài Gòn một ngày tưởng mưa mà không mưa.
Filmphoto: mặt Linh giận dữ nó vầy nè mọi người.
#filmphoto
Có những ngày tôi nhận ra mình không cần gì khác,
ngoài những thanh âm và sắc màu mà trong-mắt-trong bao năm đã trở thành #chính_tôi,
Có những ngày không mưa nhưng thật dài và thật buồn,
nhỏ bạn thân gia nhập hội #những_đứa_trẻ_không_cha
đêm nay nó khóc.
Có những ngày tiếng cười bật lên nơi tang lễ, để mỉa mai cho tuổi thơ của chúng ta đã vù đi qua mất,
chỉ còn lại những đứa trẻ còn chưa an yên.
Hoá ra có những ngày,
cuộc đời sẽ chế giễu những người còn trẻ,
lắm những điều đáng ngờ
đáng giậnđáng buồn
đáng thương
nhưng tuyệt nhiên không đáng trách.
không ai trách cứ những quả tim còn non dại.
không một ai.
#một_ngày_tiễn_đưa