Monthly Archives:

December 2020

Thế giới họ đang sống

MANG NOEL VỀ CHO CON THƠ

December 17, 2020

Trẻ mồ côi ấy quý vị,
chúng mang sẵn trong mình một #luồng_tự_vệ rất gay gắt,
chúng được nuôi dạy dưới chân Thiên Chúa,
nhưng chúng không tin có ông già Noel.
Cô bé trong ảnh là đứa nhỏ nhất đám, cứ níu lấy tay tôi hỏi “Ông già Noel đó đến từ đâu vậy Cô?”- giọng nói đầy nguyện cầu ông già Noel đó là thật, trong khi những bạn lớn hơn xung quanh cứ bảo “Ổng không phải ông già Noel thật đâu!”.
Con bé cứ giương mắt nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, có râu trắng, đeo găng tay trắng và xách một túi quà, con không khao khát quà tặng, con chỉ mong ai đó nói với con – ông ấy là có thật.
Bà bác sỹ chỉ tay về phía ông già Noel: “Tụi con thấy ông ấy có chiếc mũi cao ơi là cao không? Người Việt Nam mình mũi không cao vậy đâu.”
Bọn trẻ bắt đầu nhìn đăm đăm vào ông già mặc áo đỏ cao khều ngoài kia, đi tìm chiếc mũi cao khều đó.
“Ổng là người nước ngoài hả Cô?”
“Cô là người nước nào vậy Cô?” 👩🏼‍⚕️
Bọn trẻ rất khuôn phép, không giống các em nhỏ dân tộc ở núi rừng, chúng được các dì nuôi dạy kỹ lưỡng, phép tắc và rất đúng mực.
Tôi lại chạnh lòng.
Con trẻ cần được dạy kỷ luật,
nhưng chúng không cần đúng mực.
Chúng không cần ngồi ngay ngắn chỉn chu để chìa tay nhận lấy những phần quà.
Chúng nên được là chúng.
Tôi vẫn thích sà lại đám nhỏ, mặc dù biết Covid ghê rợn lắm, nhưng ghê rợn mấy cũng không thể bắt tôi ngồi xa bọn trẻ cả thước, rồi phát quà cho chúng … từ xa.
Tôi thích làm quen, hỏi tên. Hôm nay tôi không khám bệnh, không là bà bác sỹ đúng mực, tôi chỉ là tôi, là người muốn gần gũi và thăm hỏi các con, kể những câu chuyện, gieo rắc lại những ước mơ rất đáng ước mơ, những điều lấp la lấp lánh.
Hồi trước khi thành lập CLB Tình nguyện Bé Khỏe Bé Ngoan, tôi đã luôn ra rả với đàn em của mình, chúng ta không #làm_từ_thiện, chúng ta không đến để phát quà, chúng ta không đến để cho tiền, chúng ta đến với các bệnh nhi thân yêu thân thương thân quý để giúp các con có niềm tin hơn vào con người, vào những điều tốt đẹp mà người lớn muốn mang đến cho các con – chứ không phải chỉ là kim tiêm, thuốc men hay quà cáp.
Và bao năm nay, tôi vẫn luôn kiên định với những chuyến đi của mình.
Tôi biết con trẻ cần sự quan tâm đích thực, cần được tôn trọng, hơn là những món quà bánh ăn rồi sẽ hết.
Tôi tôn trọng sự ngây ngô của con trẻ.
Tôi tôn trọng những viển vông sẽ làm nên những kỳ tích trong tương lai.
Các con chưa bao giờ khắc khổ.chỉ người lớn chúng ta làm cho các con khắc khổ.
chỉ người lớn chúng ta cho rằng các con khắc khổ.
và theo quy luật tự kỷ ám thị – tất cả chúng ta đều khắc khổ.
Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ tin ông già Noel là có thật cho đến khi chúng trưởng thành thật sự.
Chắc vì tôi chưa trưởng thành thật sự, nên tôi mãi nhớ món quà Noel năm xưa Cô ba Thụy Hà làm cho tôi – một #quyển_sổ_ước, năm đó tôi 9 tuổi, và tôi đã giữ gìn từng điều ước trong quyển sổ nhỏ màu đỏ được cắt may đẹp đẽ, tôi luôn tin có ông già Noel … dù tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi cha.
Mong các con sẽ luôn biết ước mơ.
Mong người lớn sẽ luôn tôn trọng ước mơ của các con.Chúc Giáng sinh an lành.
#chirstmasride2020#tuổi_thanh_xuân_của_tôi
P/S: ai hỏi “Bác sỹ gì đẹp vậy?” đi, cmt liền chiếc ảnh bỏ khẩu trang, quay mặt ra nè 😁😁😁 Vui lên, viết post vậy thôi, chứ không có nghiêm trọng gì đâu nhen, hãy yêu thương và vui cười như trẻ nhỏ 😉 (Làm bộ ghi câu cầu khiến ở cuối, xem ai đọc đến chữ cuối cùng 👍)

MEMORIES

NOEL 2020

December 15, 2020

Rất là Noel không? Tín ngưỡng của bạn là gì?
Xanh xanh đỏ đỏ hông chỉ làm đám nhỏ nó mừng,
cả trái tim người lớn cũng nhảy nhót tung tăng.
Hay người lớn còn chưa lớn,
hay người lớn còn u mê với mùa, với lễ hội,
với bầu khí lạnh xộc vào mũi mỗi sớm tinh sương.
Tín ngưỡng bạn là gì?
Tín ngưỡng của em là #đẹp nha chị!
Chị cũng giống như em.
Tín ngưỡng của chị là #đẹp.
Cũng chẳng cần phải đến Noel mới được đẹp.
Nhưng đẹp mùa này là hợp lẽ nhất.
Vì những lung linh,
vì những xanh xanh đỏ đỏ.
Mình đặc biệt thích những thứ lấp lánh.
Mình say mê với những thứ lấp lánh.
Nếu ai hỏi mình thích ở tinh cầu nào?
mình sẽ nói mình ở #tinh_cầu_lấp_lánh, nơi mọi người ai cũng đẹp đẽ, nói những lời đẹp đẽ, sống cuộc sống đẹp đẽ, cứ lấp la lấp lánh…
Năm nay có phần không vui với phần lớn thế giới,nhưng phần còn lại vẫn đang vui,
đang sống,
tận hưởng trong tất cả nhọc nhằn của bản thân mình.
Mong mọi người sẽ có 1 tinh cầu lấp lánh,
để nương náu chút bình an của mùa.
#filmphoto

MEMORIES SHARE

Những em bé dân tộc thiểu số

December 13, 2020

(Xin đừng trách bà bác sỹ không mang khẩu trang…
Chuyện là chỗ này trong sâu trong xa thăm thẳm, nằm cuối một con đèo của Lạc Dương, covid không mò tới nổi…)
Những đứa trẻ kỳ lạ.
Chúng thấy người lạ đến, khóc toáng như gặp phải ma.
Đâu có giống mấy đứa con của Bác Linh từ đầu mùa covid, đẻ ra là thấy Bác Linh đeo khẩu trang rồi, nên mặc định chắc bà bác sỹ này không có mũi và miệng.

Những đứa trẻ kỳ lạ.
Tháo khẩu trang ra và cười, và nhìn sâu vào những đôi mắt to đùng đoàng, chả mấy chốc, chúng quen và hí hửng hồi đáp.
Ta nói mũi dãi lòng thòng.
Chúng vươn tay đòi ẵm.
Cô giữ trẻ quơ giật đứa nhỏ lại, sơ dơ áo bà bác sỹ.

Những đứa trẻ kỳ lạ,da dẻ màu sắc kỳ lạ, đây là màu của đất đỏ Tây Nguyên, hay của nắng chói chang vì quá gần mặt trời, hay của cái lạnh buốt tới từng mạch máu.
Đứa chị ôm đứa nhỏ dắt díu dưới buôn lên trường, vì nghe có đoàn từ thiện tới tặng quà.
Đứa chị nhỏ như nắm tay, vác đứa em nhỏ hơn nắm tay.
Đứa nhỏ đang sốt. Trên trán con có miếng dán màu trắng, nhìn nó phờ phạc, đen nhẻm đến héo hon.
Lại gần, lột miếng dán đó ra mới biết là miếng Salonpas, chứ hổng phải miếng dán hạ sốt nữa…
Chúng vẫn cứ giương mắt nhìn.
Những đôi mắt kỳ lạ.
Tôi chẳng hiểu bọn trẻ đã, đang và sẽ lớn lên như thế nào.
Tất cả thuốc men, bác sỹ làm gì có nghĩa lý gì giữa đại ngàn này.Không phải vì chúng không cần, mà vì xa xôi quá, vì viễn tưởng quá, nên rồi thích ứng tự nhiên, và thực sự không cần.
Ý nghĩ ập đến trong đầu tôi khi thấy những bà mẹ dân tộc chân trần địu con giữa cái nắng bể đầu, là, ai đó có thể dạy họ những chăm sóc rất cơ bản cho con trẻ, để tất cả những con chuột con ấy, đều lớn lên khoẻ mạnh, mà không phải vượt qua #đào_thải_tự_nhiên.
Nghe đồn mưa dầm dề mấy tuần liền, lúc chúng tôi đến, nắng bể đầu.Mặt trời luôn chạy sau lưng đoàn người có lòng hướng thiện, có phải không?
#christmas2020#christmasride2020#bsphuonglinh

LIFESTYLE

Lời tự sự của đêm

December 11, 2020

Đèn đêm luôn hút mắt người nhìn
Đèn đêm, trong chút lung linh có chút mơ hồ,
trong chút tĩnh có chút lạc lõng,
con người đứng giữa đêm,
thường thấy bơ vơ.
Rất nhiều đêm, tôi đứng ngẩn ngơ trên sân thượng bệnh viện,
nhìn trăng,
lại nhìn ánh đèn hắt ra từ phía những phòng hồi sức.
Rất nhiều đêm, tôi thấy lòng mình ngơ ngác giữa tiếng ò e í của xe cấp cứu,
nhìn lập loè của những xác xơ,
tôi nhận ra đêm ở bệnh viện chẳng bao giờ là vui, cũng không hẳn là buồn, tất cả đều mơ hồ.
Đêm,
nếu không phải đứng một mình,
sẽ chợt mỉm cười.

Đêm,
nếu có chút lung linh bủa vây,
sẽ chợt thấy xuyến xao.
Một khi tiếng con nít khóc không còn là nỗi ám ảnh,
tôi hân hoan đi giữa đêm như một kẻ độc hành bản lĩnh,
tôi độc thoại những hoan hỉ của quả tim mình,
và bất giác, tôi nghe tiếng lúp đúp nhịp nhàng, ngân nga như khúc nhạc giáng sinh.
Đêm vì vậy mà không còn cô đơn.
Vì có ai đó để nhớ về, và được nhớ.

MEMORIES

Dich bệnh…1 ngày ủ ê

December 1, 2020

1 ngày ủ ê với bao tin tức dịch bệnh, quả đầu nhức ong ong, post nhẹ nhàng 1 tấm ảnh toe toét với mấy em cún.
Ai chưa kịp đi chơi, chắc đang rầu? Ai đang chuẩn bị ăn Tết, chắc cũng đang rầu?…
Ta nói gió tốc hết tóc mái là đưa ngay ra quả trán cao 6 phân.
Theo thầy tướng số, phần trán là đại diện cho tuổi thơ, phần mũi thì cho trung vận, và phần còn lại thì cho hậu vận.
Tuổi thơ huy hoàng là có thật. (huy hoàng cỡ nào thì chỉ có chứng nhân thời đó mới biết)
Người bạn thuở nhỏ inbox hỏi chứ “Bệnh này trị có hết không?”, bỗng nhiên thấy hoang đường lạ.
Thời gian trôi đi vội vã là có thật.
Bạn bè già đi cũng là có thật.
Có mỗi mình mình hình như đứng lại, đông cứng đâu đó trong vòng chảy thời gian.
Em gái ở phòng tổ chức cán bộ hỏi “Ủa chị, em làm giấy cho chị mới biết chị lớn vậy, bí quyết gì trẻ vậy chị?”
“Tại chị chơi với con nít đó em, con nít mới đẻ 😳
Mình thiệt sự không muốn lớn lên một chút nào.
Thấy chúng bạn than thở chuyện con cái, cũng thường tình, bác sỹ mà, nghe than thở thì đâu có gì lạ lẫm.
Nhưng hoang đường là ở chỗ “con của chúng bạn”, chứ hổng phải con của một người xa lạ nào đó.
Cái đứa hồi nhỏ ngồi bàn đầu chọc ghẹo mấy cô giáo nay cũng đã 2 con, gặp nó nhiều như ăn cơm bữa.
Cái đứa hồi nhỏ cứ khều khều “Ê Linh, biết cảm giác liếm một lát chanh chấm chút muối ra sao không?” lúc mình đang đói cồn cào, giờ như một ông hộ pháp nhắn chiếc tin chứ “Bệnh có trị hết không?”
Cái đứa hồi nhỏ mạnh mồm mạnh miệng YOLO, giờ ơi à làm sao cho con ăn uống nên thân nên người….
Cuộc sống hoang đường thật sự….
Chắc cũng vui.
Nhưng vui nhiều vui ít thì tuỳ hoàn cảnh, tuỳ hồ bao, tuỳ bão bùng giông gió….
Dịch bệnh thì ai cũng rầu,
người có điều kiện rầu không được đi chơi,
người không có điều kiện rầu không chở được chuyến hàng….
Bác sỹ Linh thì cứ rầu vì mãi không tháo được khẩu trang ra cho mấy đứa con dòm mặt,
mai mốt tháo ra nó lại phải làm quen..
lại từ đầu….
Hôm nay 1.12.2020,tôi bỗng thấy cuộc sống hoang đường,
khi chúng ta phải trở thành một ai đó khác mình lúc trước.
Mong mọi người sẽ đủ vui để bước qua “cơn bão” sắp tới.
Hãy cứ cười dù có đang khổ, để phần hậu vận được nở nang nha.
Thân thương,
#filmphoto#tuổithanhxuâncủatôi