Trời Sài Gòn hôm nay vẫn đổ lửa,loài người vẫn lầm than.
Đêm qua mới chợp mắt được tí sau bao phen Adrenalin trồi lên sụt xuống thì nhận được tin nhắn, tưởng Ba Mẹ nào có việc gì gấp để lại chiếc tin, lục đục bật đèn lên xem … thì ra Bộ Y tế nhắn, quá mẫn cán vào giờ này, 22 giờ 23 phút đêm.
Vậy là đột nhiên hoảng sợ.
Sợ lỡ như…
Nỗi sợ manh mún trong lòng con người như một nén nhang được thắp đỏ, cứ như vậy đỏ lên rồi lụi dần, lụi dần, phần đã cháy khét sụp xuống, đổ nhào vào chiếc lư hương, như lòng dũng cảm chẳng mấy chốc đã hoá tàn tro.
Vậy đó, thế là trăn trở hết đêm.
Sáng ngày dậy sớm gấp quần áo đầy vào cốp xe, từ biệt Bà Nội, Cô Ba và Mẹ, chuyến này con đi luôn nhen, chừng nào về được con về.
Phía sau một cô gái là chiếc ba lô to đùng,
trách nhiệm với nhân loại vốn chẳng ai đổ vạ
nhưng có những kẻ sinh ra, đã đa mang.
Phía sau một cô gái là bóng hình của người chụp ảnh, luôn dõi theo và căn dặn phải an lành với chọn lựa của mình em nghe.
Phía sau là gia đình, là những người thân yêu sẽ bày một mâm cỗ thật to, mừng ngày quay về nhà như chưa bao giờ có cuộc chia ly.
Thì đã bao giờ có cuộc chia ly đâu,phải không?
Sài Gòn – cuối tháng 03/2020 – tôi vẫn chưa nghỉ Tết một ngày nào
#filmphoto
#tuổithanhxuâncủatôi
Mọi người thường nghĩ bác sỹ đi trực là trắng đêm.
Nhưng sự thật là sao mà trắng nổi, con người mà.
Sau một ngày gắng sức, adrenalin cứ tăng vùn vụt trong người thì đến một giới hạn nào đó sẽ sụp xuống.
Chân run trước.
Rồi đến cổ.
Thấy cái cổ có gắn cái đầu không còn thuộc về mình.
Chắc thuộc về một giống loài khác, loài hươu cao cổ hay dơi
Tôi rất thương các bạn nữ hộ sinh/ điều dưỡng của mình. Các bạn thức cho bác sỹ đi ngủ.
Đêm qua, chúng tôi mở nhạc Bằng Kiều ê a “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em (Vy) chở mùa hè của tôi đi đâu…”
Chị điều dưỡng cho con người ta bú…
nước mắt ngắn dài nhớ con mình,
“Con có nhớ Mẹ không?”
Rồi tôi nghe tiếng sụt sùi.
Đứa chưa chồng chưa con là tôi như kẻ lạc loài.
Tôi đi làm sống chết cũng mặc. (tất nhiên là sống vui hơn)
Nhưng người Mẹ nọ nhớ con, thật bao la.
Mùa dịch Chị đi làm, phải gửi con về quê xa, cách ly cho trọn 2 tuần lễ.
Vuốt ve con người ta mà ruột gan nóng hây hây.
Các con thương các má mà ngoan lành.
Các con ơi,
Tiếng khóc làm chạnh lòng,
Các con no lòng,
Các má xót xa.
Cảm ơn những nữ hộ sinh xinh đẹp đã thức cho Linh ngủ.
Đêm vẫn là đêm.
#bsphuonglinh
Vui hông mọi người ơi, đầy nhà.
Màu sắc hình ảnh cũng thay đổi rồi, màu này là màu da xám xịt tái mét của team BS Linh sau một buổi sáng quần quật.
Trích lời cô nữ hộ sinh xinh đẹp tên Thanh Mai: “Chiến đấu cỡ này, thì Corona có vô cũng có là gì!!!”
Cuối cùng mấy chị em cũng bắt đầu ngồi thở, giỏi quá giỏi.
Cơm trưa trễ giờ cũng có là gì, chuyện nhỏ xíu xỉu xìu xiu.
Mọi người làm việc mà rộn rã tiếng cười.
“Lẹ lẹ cho mấy đứa vô khung hình kỉ niệm mùa Corona chưa qua” – cô nữ hộ sinh lành nghề tên Trang Bằng Lăng Tím đứng trên bàn chân run nhưng môi không quên nở nụ cười sau lớp khẩu trang.
Vậy là 18 tiếng đã qua.
BS Linh còn 18 tiếng nữa để bày trận.
Thương ca sau vô nhận sẽ hú cái hồn.
Tinh thần làm việc của mọi người chưa bao giờ đi xuống.
Mùa nào cũng vậy.
Thấy thương thật sự.
– Bác sỹ con em ọc.
– Con em vàng da.
– Con em khò khè.
– Con em chưa đi ị.
– Con em nấc cụt ….
Xử hết đừng lo các con nghe.
Hehehe.
Cập nhật giấc mơ 36 tiếng ngoan lành.
Đây là tôi, một ngày thu Hà Nội
Rất reo vui
Sáng thấy hình thủ đô mùa dịch, tiêu điều mà lòng buồn rười rượi
Tiêu điều không phải vì bão xoáy hay mưa tuônmà vì con người đi đâu mất…
Hoá ra sự sống cấu thành từ những reo vui
từ rộn rịp
từ rình rang của tụ hội
Người Việt Nam ưa tề tựu cùng nhau
Cảnh sẽ thêm tình
Cây thêm xanh
Phố phường thêm sức sống
Thế mà hôm nay lại vắng hoe hoe
Mọi người bỏ trốn phố phường …
Con quái vật nào gây nên cơn sợ hãi
Giống loài nào gây nên những tác oai
Loài người không ngừng nói về nó
Loài người không ngừng từ bỏ những giấc đêm êm, để mặc cơn sợ hãi nhấn chìm vào âu lo khủng hoảng
Phải khủng hoảng thôi khi chiếc điện thoại tin tin muôn vàn tin nhắn từ cơ quan chính phủ
Phải biết sợ thôi để cùng tưởng tin và đồng lòng cùng chính phủ chống cơn bỉ cực này
Lần đầu tiên toàn dân đứng về phía chính phủ
Lần đầu tiên thấy Việt Nam rất Việt Nam
như hồi ông bà mình cùng chiến đấu
chống Tây chống Tàu
Phố phường sẽ lại đông vui
Sẽ lại reo ca
Hãy cho phố phường tạm nghỉ vậy
Hà Nội chớm oằn mình…
#filmphoto#bsphuonglinh#withoutmyblouse
Từ thuở món ngon cuộc đời xuất hiện ở trần gian, cỡ đầu những năm 2 ngàn, em đã may mắn được nếm trả mùi vị có một không hai trên đời, thế giới bé lại bằng 1 ly trà sữa.
Có lẽ tuổi nhỏ không gì sướng bằng có đủ tiền mua 1 ly trà sữa mật ong trân châu giá 18k ở trước cổng trường người ta, vì cổng trường mình không có bán. 18k là con số cực lớn nha mọi người, ly đặc biệt đó, còn ly thường giá nửa thôi.
Đến nay ngót nghét gần 20 năm theo dòng phát triển của trà sữa, là một fan hâm mộ đời đầu tất nhiên không thể bỏ qua bất kỳ một thương hiệu trà sữa đình đám nào của trần gian, em như một con nghiện không thua gì mấy em teengirl bị ném đá vì phải nhập viện … vì 1 ly trà sữa, lúc tin tức đó đồn đại khắp giang cư mận, là lúc em đau lòng thương xót như chứng kiến thần tượng của mình bị tẩy chay. Em ước gì được đứng ra tranh cãi cho trà sữa, trà sữa có thiệt sự gây nhiễm trùng huyết hay ung thư? Nghe mầu nhiệm quá vũ trụ ơi!?!
Tuy nhiên sau khi sự kiện tẩy chay nọ lắng xuống, món ngon cuộc đời vẫn chiếm vị trí độc tôn trong lòng thiên hạ. Và em như bao người, vẫn không thể thoát ly khỏi tình yêu dành cho món khoái khẩu – vật phẩm có thể khiến người ta đi từ thái cực khổ đau sang tinh thần sảng khoái cao độ, hay như với em là luôn “thức trọn đêm này” và tha hồ làm những việc chưa xong.
Song hành với việc không từ bỏ được món ngon cuộc đời, là cân nặng cứ không ngừng đâm chồi nảy lộc, các con số cứ phắn tung toé lên ngất ngưởng.
Đến nay em đã kiêng trà sữa được 1 tháng.
Thần kỳ!
Em xuống những 2.3 kilograms mọi người ạ!!!
Vì hiểu cảm giác thèm thuồng nhớ nhung này, nên khi các Mẹ nhắn tin hỏi em: “Bác sỹ ơi Mẹ cho con bú uống trà sữa được không?”
Bác sỹ Linh luôn trả lời: “Uống liền tù tì 3 ngày đi em cho đã thèm, và theo dõi da dẻ – phân – phản ứng của con, nếu có gì lạ báo bác sỹ và từ đó hẵng ngưng trà sữa hoàn toàn nhé!!!”
Thật ra cân nặng với người phụ nữ cũng như em bé vậy đó. Các con sẽ cho các Mẹ đủ động lực để nín nhịn mọi ham muốn ở trần gian.
Đâu có ai để con mình phải lên chàm hay ị máu vì trà sữa, phải không?
Chúc mừng xuống kí!
Filmphoto: mặt dễ thương và trà sữa
#bsphuonglinh
#bsnhi
#filmphoto
Mình thật sự mong mùa mưa năm nay đừng đến vội
Dịch chưa qua mà mưa tới sẽ khủng khiếp lắm
Sài Gòn sáng nay ra trực vắng lặng tới không ngờ
Mình thường sợ chạy xe giữa Sài Gòn vắng
Thấy lọt thỏm và bẽ bàng
Như ai quăng con cá nhỏ vào biển lớn
Bảo bơi đi trong khi vây nó bị thương
Hàng quán đóng cửa nghỉ ngơi nhưng tiềm tàng bao nỗi lo âu
Bệnh viện vẫn huyên náo
Nhưng tĩnh an giả tạm hơn mọi lầnThầy thuốc vẫn đi làm
Nhưng mặt nạ chắn che, mọi người kiệm lời với nhau hơn, kiệm lời với bệnh nhân hơn
Bác sỹ tâm lý mùa này khám bệnh online được
Nhưng bác sỹ Nhi thì phải nhìn tận mặt, bắt tận tay
Người nhà cũng sợ bác sỹ như sợ tà
Sợ họ mang mầm bệnh, sợ họ mang tai ương
Phòng mạch Nhi lác đác dăm ba bệnh
Rồi chắc cũng sớm đóng cửa theo lệnh của quan toà
Thiệt sự đang gồng để giữ gìn cho thân thể “tinh khiết”,
Những đứa con thân yêu còn đợi chờ một cái vuốt ve của “bàn tay phục dược”
Cảm ơn trần gian ban bố cho 4 chữ vàng để mà chết thân
Thương Sài Gòn – mùa dịch 2020
#bsphuonglinh
Đây là Linh những ngày lên rừng, nướng gà rừng, ăn sập rừng.
Linh đang đọc một cuốn sách “Rừng, đàn bà, điên loạn”.
Sách đã mua về từ tháng 10, đến nay chưa hoàn thành, vì bận đọc đi đọc lại cho thấm từng dòng, hiểu cái ý tác giả muốn truyền tải về #rừng và #đàn_bà ở trong rừng và #sự_điên_loạn của họ.
Đàn bà không cần ở trong rừng vốn đã điên loạn rồi.
Sự điên loạn của những nháo nhác trong cội tâm, chực chờ cơ hội phát tiết ra ngoài.
Đàn bà của đời sống hiện đại, thoát khỏi vòng vây của phong tục tập quán định kiến hay chưa? Hay vẫn giống đàn bà ở trong rừng.
Đàn bà trong rừng làm chủ cả khu rừng, làm chủ sinh mệnh, làm chủ cả những người đàn ông … song vẫn bị đàn bà đô thị bảo là man di, mọi rợ. Lạ!!!
Không biết có thước đo nào cho tâm tư và nội lực của đàn bà.
Thôi để tiếp tục ngâm cứu về đàn bà ở trong và ngoài rừng, để xem đúc rút được gì trong kinh nghiệm của sự tồn tại, để họ bớt đớn đau và điên loạn.
#withoutmyblouse
#filmphoto
#bsphuonglinh
P/s: gà rừng ngon thật sự, thịt nướng tới đâu, nước mỡ chảy ròng, thơm lừng, chắc nịch.
Vườn nhà rất rộng chiều lộng gió
Sáng nhận tin nhà có điều không yên, nên hộc tốc chạy về.
Sau xử lý công vụ, tư vụ,
Hiện đang ngồi tận hưởng gió mát chiều ở vườn nhà.
Ngoài kia vội vã quá,
gió ở vườn nhà lành lặn thổi Mấy em sinh viên nhắn tin, phụ huynh nhắn tin: Bác ơi dịch phức tạp, Bác bảo trọng.
#bảo_trọng mùa này là không phi xe ngoài đường, ngồi yên ắng gặm cây kem ở vườn nhà, nghe gió reo vui tai đến lạ.
#bảo__trọng mùa này là bớt tiếp xúc với đám đông, mà tiếp xúc với đám_không_đông cũng không còn an toàn nữa, chắc nên ngồi một mình với gió trời giống vầy mới an toàn.
Lời nhắn tới các em sinh viên thân yêu: nhà mình gió mát lắm, người nhà mình còn trộng cậy nhiều vào mình, thương gia đình mình đi các em. Thiết nghĩ giáo dục nước nhà có phần đanh thép quá, bọn trẻ không dám nghỉ học vì sợ cấm thi, các em đặt kỳ thi quan trọng hơn cả sức khoẻ của bản thân và người thân của mình. Đáng khen, đáng khen ….
Chắc phải bị cách ly, người ta mới thấy hết sự kỳ diệu của hai chữ #tự_tại
Gió chiều mát thật sự.
Thủ Đức – mùa dịch 03/2020
✪ Nhớ đăng ký kênh YouTube của mình xem đỡ buồn mùa dịch nhen: https://bit.ly/2Cw6uAz
Hôm nay mình đọc confession của 1 em sinh viên Đại học Y dược mà mình cười lăn lộn, rồi thấy thương mấy đứa nhỏ vô cùng tận.
Cười là tại vì giọng văn dễ thương vô hạn độ.
Thấy thương là tại vì ai cũng có quyền được nói lên ý kiến của mình … mà phải ẩn danh dưới một cái confession âu cũng là một nỗi khổ tâm.
Xưa giờ thề luôn chưa bao giờ viết confession.
Nghe thiên hạ đồn đại mình cũng nhận được vài cái confession viết cho mình. Mình được cái nghĩ gì nói đó, ruột để ngoài da, chữ tuôn như thác đổ nếu có điều muốn nói, mà mình nói thì mình phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình chứ, tánh … cũng hơi kỳ.
Vì tánh kỳ mà viết ra một cái nghiên cứu … hơi bị tốn …. xăng.
Thầy Cô bạn bè hội đồng chuyên môn hội đồng Y Đức ai cũng bảo: sung quá, bớt bớt lại … mọi người sợ mình làm không nổi, mà có khi mình làm không nổi thiệt … vì dịch bệnh hoành hành quá có ngăn bước chân mình trên con đường bỉ cực này hơm?
Tương lai sẽ trả lời.
Hiện giờ Linh ổn nha.
Bao xa Linh cũng đi.
Miễn các con vui và Mẹ vui.
Linh chấp hết.
Mấy con Cô Cô gì gì tránh Linh xa ra nha.
Để Linh hoàn thành điều Linh cần hoàn thành.
Đơn giản để tốt nghiệp thạc sỹ.
Và không đơn giản để làm thay đổi văn hoá nuôi con của người Việt Nam này…
Cố lên Linh.
Cố lên!!!
#bsphuonglinh
Bao giờ mới được hít thở khí trời trong veo
Sài Gòn những ngày bưng bít
Mặt mày bưng bít
Hơi thở bưng bít
Con người bưng bít (vì khẩu trang)
Lại nhớ mong một cái hít thật sâu, thật dài
Để cởi mở ra
Để thành thật ra
Để lớn khôn ra
Sài Gòn những ngày nóng vỡ lòng
Mừng vì không phải nơi sinh sôi của chủng loài kinh-hồn-kinhTủi vì không phải nơi sinh sôi của ngọt lành, mát dịu, của những cái hít sâu-dài-sâuSài Gòn sẽ lại vắng người
Như mùng 1 TếtTôi rồ xe chạy vút đi trực, rồi chạy vút về nhà
Đoạn đường 20 cây số
Rồi đùng-đoàng-đùng, họ đụng xe tôi tan-tành-tan
Hoá ra vắng vẻ cũng không phải là điềm lành cho mọi sự vi vu
Vắng vẻ là bức màn bưng bít cho những nỗi lo sống vội
một Sài Gòn bít-bùng-bít.
Sài Gòn mùa dịch tháng 03/2020Film Photo: một ngày trước Tết một năm không có dịch ở xứ trong veo.
#withoutmyblouse
#filmphoto