Tấm ảnh cropped từ nguyên tấm ảnh film bự của Quỳnh. Quỳnh bảo “con chụp cô, chứ không chụp Thầy!” nên mình đã mạnh dạn xoá người đàn ông lu mờ ra khỏi ảnh.
Thiệt ra cũng không biết sao cuốn tạp chí trên tay lại có tên “Trường không chuyên”, tại chỉ kịp vơ lấy làm màu chụp hình tại Thư viện 5 sao của Phổ thông Năng Khiếu.
Thề có trời có đất, có mười mấy con người trong lớp Văn và 500 anh em của văn phòng Đoàn là hồi xưa đi học ở Năng Khiếu chỉ có viết Văn (học đội tuyển) và hoạt động Đoàn.
Mình kiểu vẫn vênh vênh tự đắc “Thời đó ai mà không biết ĐNPL!!!”
Người – sắp – làm – chồng: “Không nha! Lớp anh ngoài anh chắc không ai biết em đâu.”
Hốt hoảng liền: “Trời ơi chào cờ người ta đứng trên bục 1 cục nói oang oang mà không biết là sao!”
Người – sắp – làm – chồng: “Thề. Tụi lớp anh ngồi chào cờ giải bất đẳng thức không hà, không có dòm ai đâu!”
Vâng, ngồi chào cờ cũng giải bất đẳng thức.
Còn mấy đứa con gái lớp Văn thì chắc ngồi chào cờ lấy thơ điên của Bùi Giáng ra đọc.
Mấy đứa lớp Sinh thì ngồi cười hí hí vì những hình ảnh cơ thể học sinh động tụi nó mới tập vẽ.
Mấy đứa lớp Hoá thì ngồi cân bằng mấy phương trình hoá học siêu khủng kiểu mỗi vế có đâu 800 chất.
Còn mấy đứa lớp Lý, Tin, Anh thì cũng thuộc hệ bàn chuyện robot, công nghệ siêu hình nào đó ngoài tầm hiểu biết của mình rồi.
Ở trường chuyên là vậy đó, mấy bậc quái nhân nào có biết ai trên trần gian này.
Không phải chảnh, mà là bị đam mê với những thứ bản thân cho rằng hoặc sẽ thay đổi thế giới, hoặc sẽ đổi đời.
Bỗng một ngày ngó lại, thấy nhớ hình hài mình lúc 17 tuổi. Đam mê cùng tận.
Bốc đồng cùng tận.
Nhớ Năng Khiếu đến lạ kỳ.
Chỗ đó hồi mình đi học chỉ có một thư viện bụi bặm với bao nhiêu là sách quý, mình thường mượn mấy cuốn sách “Toán nâng cao” về làm chơi 🥹 chứ thề chưa bao giờ mượn cuốn sách Văn nào ở nơi đây.
Chỗ đó hồi mình đi học là 1 ĐNPL tóc dài, chuyên gia mặc áo dài có đúng 30 phút chào cờ, đi thay áo dài ra lúc nào cũng còn mỗi cái áo, về Nội la “quần đâu?” “con đâu có biết!” 🥹
Chỗ đó mấy đứa lớp Hoá gọi mình là “công tử Tàu” vì một bím tóc dài lúc nào cũng cùng một kiểu.
Thế giới đổi thay rồi nha các bạn yêu dấu, tớ dậy thì thành công rồi các cậu ạ :-)))) và giờ tớ cứ đi khoe khoang về chuyện tớ sắp có chồng – may cũng là từ Năng Khiếu, không là tớ quên mất Năng Khiếu luôn rồi ấy…
Định mệnh.
Tấm ảnh film đầu tiên hổng phải do người yêu chụp
Đây là Bánh Mì,
Ba Mẹ Bánh Mì hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật đó Cô Chú ơi, nên có vẻ hợp gu Bác Linh lắm
Thuở đời nay kiếm đâu ra bà bác sĩ xì tin dâu phô mai que hột me cà na xí muội như vầy ha,
lấy việc khám em bé làm đam mê,
nên Ba Mẹ nào hợp cạ là như bạn hiền vậy đó,
đi khám em bé mà còn được chụp hình khoảnh khắc nè.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc,
thấy lẩn quẩn trong đầu óc chỉ có em bé, em bé, em bé, chán ghê lâu ngày mới đi ngủ sớm, xong cũng đủ giấc vào lúc nửa đêm giật mình,
đã bảo không được làm gì vào lúc 2 giờ sáng, giờ này mà làm gì … đúng cũng thành sai,
Thôi up nhẹ chiếc hình rồi đi ngủ tiếp.
#filmphoto#NikonF2#embé
Ba Mẹ Bánh Mì có tiệm áo cưới xinh lắm Cô Chú ơi, lại còn có xì tiu đi ô nữa 1991 Photo
Quán nhỏ nằm yên ắng, không phô trương ở một ven đường. Tên Đương.
Cây cối hoa lá đều là “thật”. xanh tươi. đậm đà. mát ngọt. Chuyện “thật” ở trần gian này bỗng một hôm hoá thành “hiếm”.
Nhâm nhi một ly cà phê trứng, tất nhiên với khả năng vô cùng thấp kém trong việc hấp thụ cà phê, Linh chỉ có thể nhấp nháp chút trứng với chút nồng nàn của đăng đắng cà phê, nhịp tim của Linh vẫn cứ rất ngẫu nhiên, tăng vòn vọt.
Ở đây người ta không bàn chuyện giá đất bao nhiêu, cũng không bàn chuyện có thêm bao nhiêu ca nhiễm rồi.
Ở đây người ta cầm máy ảnh film cũ kỹ, canh nắng, canh gió, canh bóng râm, lẫy cò, lấy nét và bấm tách.
Ở đây có chú chó già tên Leica, trên cổ người bạn già đeo một cuộn film nhỏ và một chiếc máy ảnh gỗ xíu xiu. Khách đến chơi gọi Leica, là chú lại làm thân, nhảy vồ lại xúm xít, “nhớ cho tôi vào khung ảnh nhen”.
Ở đây người ta nhìn ngắm và hít thở. Nhìn ngắm linh hồn mình trong trẻo đến nhường nào, và hít thở để trao đổi với đất trời tất cả những nhoè nhoẹt của ngày hôm qua – ở xứ nhiễu nhương.
Mỗi năm, chúng tôi đều để dành một quỹ thời gian nhỏ, để lê la quán xá, để hưởng thú #chơi_film.
Chúng tôi đã chơi những chiếc máy ảnh cổ hơn 8 năm nay, có lẽ vào thời điểm phong trào chơi film còn chưa kịp nổi.
Chúng tôi lúc ấy thấy mình cũ kỹ vô vàn, và cũng rất là độc nhất.
Chúng tôi nâng niu từng tấm ảnh. chúng đắt giá thật sự (về cả nghĩa đen và nghĩa bóng).
Chúng tôi lúc ấy nhận ra “nghề chơi cũng lắm công phu”, may mắn vì biết chơi và đủ điều kiện để chơi.
Chúng tôi không phải là những người sống trên mây.
Chúng tôi là #người_đương_thời,
song chúng tôi không thể xa rời những sắc màu đẹp đẽ, không thể xa rời những vô tư rất sâu đậm.
Chúng tôi chẳng đi trốn ai, hay đi trốn điều gì.
Chúng tôi dung hoà cuộc sống xám xịt của mình bằng những thú vui riêng,
Phàm con người ở trần gian mà thấy hết vui, chắc sẽ không sống nổi.
Thanh xuân của chúng tôi đã rất đủ đầy như thế đó.
#filmphoto#kodakcolorplus#tuổithanhxuâncủatôi
Đây là một ngày thu Hà Nội, chưa đến mùa rét co ro. Tôi, người Sài Gòn gốc, mấy khi lê la ở phố phường Hà Nội. Chợt một sớm lạnh, tôi đâm nhớ Hà Nội xưa xưa cũ cũ, nơi sương phủ la đà trên mặt Hồ Gươm. Ngồi bên bờ hồ, chúng ta không thể xoắn xít với muôn vạn đôi co, chúng ta chỉ có thể lặng im, hít thở tất cả trong – veo này, và làm mát tấc lòng mình. Không biết từ lúc nào, tôi thích viết những câu ngắn, giống như làm thơ. Tôi từ bỏ việc viết câu gì đó dài lê thê. Tôi thích dùng ẩn ý. Bài thơ đầu tiên tôi nhận được nhuận bút 30.000 đồng, được đăng ở báo Nhi Đồng, năm tôi 9 tuổi. 30.000 đầu tiên đó cao to huyền thoại biết mấy đối với một đứa trẻ…từ năm 9 tuổi, tôi ngỡ rằng mình sẽ lớn lên và kiếm sống bằng những bài thơ.
Hôm nay tôi viết một đoạn dài vì trời Sài Gòn lạnh lẽo quá, tôi còn quấn mình trong tấm chăn dày, và tôi nhớ Hà Nội – một Hà Nội chậm rãi.
Những ngày cuối năm cũ, hay đầu năm mới. Tất cả mọi người đều muốn sống chậm lại, có phải không?#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Và Linh đã vui vẻ trong ngần ấy năm cuộc đời…
Hôm nay sân thượng bệnh viện gió thật là to.
Linh bỗng thấy bị thổi bay đi,
giá mà Linh có một đôi cánh,
chắc Linh sẽ bớt chông chênh.
Đôi cánh ngoài chuyện giúp cho một số giống loài bay lên, còn giúp chở che và bảo vệ một thể xác héo hon gầy mòn.
Linh dạo này mập ú.
Vậy mà giữa bao la trời đất,
Linh lại thấy héo hon.
Hôm nay lại một câu chuyện ngộ kỳ thời.
Trong một hoàn cảnh A, Linh chỉ là một sinh linh mờ nhạt giữa đất trời.
Trong một hoàn cảnh B, ông bố cầu xin Linh cứu đứa con của ổng.
Mọi thứ cliché như câu chuyện của bao người thầy thuốc trên đời.
Chỉ là bản thân Linh cảm thấy,
con người ta, vì sự sống của người khác, một lúc nào đó, quên thân mình, bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh, thấy bản thân mình tự do hẳn, vượt lên trên mọi giới hạn tầm thường hằng ngày của bản thân ta.
Câu chuyện kỳ tích, bạn đọc thấy nhan nhản ở đâu đó,
một hôm phải chính bản thân bạn trải qua,
bạn mới thấy nước mắt cứ tuôn ra ào ạt,
không cách nào cầm lại được.
Câu chuyện kỳ tích hôm nay của bác sỹ Linh, là có một người đồng môn, nhắn một cái tin, lập tức xuất hiện như một vị thần, và giúp được một em bé xinh yêu, đôi cánh hôm nay nếu được, xin tặng cho người đồng môn nọ.
Và vì những chuyện ngộ kỳ thời như vậy, Linh đã sống vui vẻ ngần ấy năm … đến bây giờ, mặc dù Linh đã biết buồn từ thuở trong nôi.
có những rung động nhỏ nhoi…
Đây là một ngày thu Hà Nội, chưa đến mùa rét co ro. Tôi, người Sài Gòn gốc, mấy khi lê la ở phố phường Hà Nội. Chợt một sớm lạnh, tôi đâm nhớ Hà Nội xưa xưa cũ cũ, nơi sương phủ la đà trên mặt Hồ Gươm. Ngồi bên bờ hồ, chúng ta không thể xoắn xít với muôn vạn đôi co, chúng ta chỉ có thể lặng im, hít thở tất cả trong – veo này, và làm mát tấc lòng mình.
Không biết từ lúc nào, tôi thích viết những câu ngắn, giống như làm thơ. Tôi từ bỏ việc viết câu gì đó dài lê thê. Tôi thích dùng ẩn ý. Bài thơ đầu tiên tôi nhận được nhuận bút 30.000 đồng, được đăng ở báo Nhi Đồng, năm tôi 9 tuổi. 30.000 đầu tiên đó cao to huyền thoại biết mấy đối với một đứa trẻ…từ năm 9 tuổi, tôi ngỡ rằng mình sẽ lớn lên và kiếm sống bằng những bài thơ.
Hôm nay tôi viết một đoạn dài vì trời Sài Gòn lạnh lẽo quá, tôi còn quấn mình trong tấm chăn dày, và tôi nhớ Hà Nội – một Hà Nội chậm rãi.
Rất là Noel không? Tín ngưỡng của bạn là gì?
Xanh xanh đỏ đỏ hông chỉ làm đám nhỏ nó mừng,
cả trái tim người lớn cũng nhảy nhót tung tăng.
Hay người lớn còn chưa lớn,
hay người lớn còn u mê với mùa, với lễ hội,
với bầu khí lạnh xộc vào mũi mỗi sớm tinh sương.
Tín ngưỡng bạn là gì?
Tín ngưỡng của em là #đẹp nha chị!
Chị cũng giống như em.
Tín ngưỡng của chị là #đẹp.
Cũng chẳng cần phải đến Noel mới được đẹp.
Nhưng đẹp mùa này là hợp lẽ nhất.
Vì những lung linh,
vì những xanh xanh đỏ đỏ.
Mình đặc biệt thích những thứ lấp lánh.
Mình say mê với những thứ lấp lánh.
Nếu ai hỏi mình thích ở tinh cầu nào?
mình sẽ nói mình ở #tinh_cầu_lấp_lánh, nơi mọi người ai cũng đẹp đẽ, nói những lời đẹp đẽ, sống cuộc sống đẹp đẽ, cứ lấp la lấp lánh…
Năm nay có phần không vui với phần lớn thế giới,nhưng phần còn lại vẫn đang vui,
đang sống,
tận hưởng trong tất cả nhọc nhằn của bản thân mình.
Mong mọi người sẽ có 1 tinh cầu lấp lánh,
để nương náu chút bình an của mùa.
#filmphoto
1 ngày ủ ê với bao tin tức dịch bệnh, quả đầu nhức ong ong, post nhẹ nhàng 1 tấm ảnh toe toét với mấy em cún.
Ai chưa kịp đi chơi, chắc đang rầu? Ai đang chuẩn bị ăn Tết, chắc cũng đang rầu?…
Ta nói gió tốc hết tóc mái là đưa ngay ra quả trán cao 6 phân.
Theo thầy tướng số, phần trán là đại diện cho tuổi thơ, phần mũi thì cho trung vận, và phần còn lại thì cho hậu vận.
Tuổi thơ huy hoàng là có thật. (huy hoàng cỡ nào thì chỉ có chứng nhân thời đó mới biết)
Người bạn thuở nhỏ inbox hỏi chứ “Bệnh này trị có hết không?”, bỗng nhiên thấy hoang đường lạ.
Thời gian trôi đi vội vã là có thật.
Bạn bè già đi cũng là có thật.
Có mỗi mình mình hình như đứng lại, đông cứng đâu đó trong vòng chảy thời gian.
Em gái ở phòng tổ chức cán bộ hỏi “Ủa chị, em làm giấy cho chị mới biết chị lớn vậy, bí quyết gì trẻ vậy chị?”
“Tại chị chơi với con nít đó em, con nít mới đẻ “
Mình thiệt sự không muốn lớn lên một chút nào.
Thấy chúng bạn than thở chuyện con cái, cũng thường tình, bác sỹ mà, nghe than thở thì đâu có gì lạ lẫm.
Nhưng hoang đường là ở chỗ “con của chúng bạn”, chứ hổng phải con của một người xa lạ nào đó.
Cái đứa hồi nhỏ ngồi bàn đầu chọc ghẹo mấy cô giáo nay cũng đã 2 con, gặp nó nhiều như ăn cơm bữa.
Cái đứa hồi nhỏ cứ khều khều “Ê Linh, biết cảm giác liếm một lát chanh chấm chút muối ra sao không?” lúc mình đang đói cồn cào, giờ như một ông hộ pháp nhắn chiếc tin chứ “Bệnh có trị hết không?”
Cái đứa hồi nhỏ mạnh mồm mạnh miệng YOLO, giờ ơi à làm sao cho con ăn uống nên thân nên người….
Cuộc sống hoang đường thật sự….
Chắc cũng vui.
Nhưng vui nhiều vui ít thì tuỳ hoàn cảnh, tuỳ hồ bao, tuỳ bão bùng giông gió….
Dịch bệnh thì ai cũng rầu,
người có điều kiện rầu không được đi chơi,
người không có điều kiện rầu không chở được chuyến hàng….
Bác sỹ Linh thì cứ rầu vì mãi không tháo được khẩu trang ra cho mấy đứa con dòm mặt,
mai mốt tháo ra nó lại phải làm quen..
lại từ đầu….
Hôm nay 1.12.2020,tôi bỗng thấy cuộc sống hoang đường,
khi chúng ta phải trở thành một ai đó khác mình lúc trước.
Mong mọi người sẽ đủ vui để bước qua “cơn bão” sắp tới.
Hãy cứ cười dù có đang khổ, để phần hậu vận được nở nang nha.
Thân thương,
#filmphoto#tuổithanhxuâncủatôi
Nếu bạn chưa xem #EmilyinParis thì sẽ hồng hiểu post này muốn nói gì.
(Nhiều người thắc mắc là #đào đâu ra thời gian ăn-ngủ, mà còn đua đòi xem phim…mình nhẹ nhàng trả lời là: tui họ Đào )
Chuyện là mình cũng thuộc thể loại #thích_mặc_đẹp, vậy nên, cô nàng trong Emily in Paris khiến mọi cô gái thét gào vì mỗi cảnh quay, nàng ta diện một bộ cánh khác nhau, rất kích thích thị giác, rất tự do, rất đẹp. (Ai theo chủ nghĩa tối giản thì rất không ưng )
Emily – một cô gái Mỹ, đến nước Pháp, và không hề biết dùng tiếng Pháp.
Cô ta đem sự trẻ trung, háo thắng, nhiệt tình, thông minh của mình ra, ban đầu với một ý niệm táo bạo là #thay_đổi_văn_hoá của Paris hoa lệ, nhưng như mọi người đều có thể đoán ra, dữ dội lắm là chỉ có thể #hoà_nhập chứ không #hoà_tan …
nhưng theo mình thì Emily đã bị “hoà tan” ở xứ sở lãng mạn bậc nhất ấy.
Thay đổi văn hoá là một chuyện không tưởng, mà những người trẻ như mình, thỉnh thoảng đã có ít nhất một lần ước mơ.
Khi người ta trẻ, người ta những tưởng mình sẽ nắm trong tay chìa khoá vạn năng, có thể mở mọi cánh cửa, có thể làm tất thảy mọi điều to tát.
Song,
khi một người già dặn gửi gắm lời trưởng thành như sau, người trẻ chợt nhận ra, mình chỉ là #ngựa_non: “Tại sao tôi lại phải kết bạn hay làm thân với người chỉ tạt qua nơi này, ở lại hít thở một chút, yêu đương một chút rồi ra đi?!?”
Vậy nên,
nếu chúng ta thật sự muốn thay đổi một điều gì đó, cho chính bản thân chúng ta, hay cho ai khác, chúng ta phải thật sự #hoà_tan vào cái điều làm ta trăn trở, sống với nó, hiểu nó, giận hờn nó, thứ tha cho nó, rồi yêu thương nó rất mực.
Có như vậy,
chúng ta mới kết thân được với một nhóm người chúng ta tha thiết muốn thay đổi, để giúp họ tốt hơn lên một chút ở một khía cạnh nào đó, hoặc giúp bản thân ta trưởng thành hơn một chút ở một mức độ nào đó.
Viết vầy hông biết có khó hiểu quá hông ta?
Tóm lại là,
mình rất mê cái ốp điện thoại của Emily, nên lên shoppee order liền một cái.
style của cô gái trong hình là style #boho.
chất ảnh của cô gái trong hình là Kodak gold – cuộn film màu từ mấy thập kỷ trước.
biểu cảm của coi gái trong hình là “Ủa tưởng mình là Emily in Paris hay gì?!?”
Nếu lỡ hổng hiểu người viết nói gì, thì đơn giản cứ bấm like chiếc ảnh, nếu bạn cho là đẹp nhen #tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Đó là một chiếc hình rất vui
Sau một ngày khám bệnh thì mình hay ngồi thụp xuống đất, lấy hình ra xem.
Hình của mình thì nhiều lắm.
(Giờ mà mỗi ngày post 1 tấm, thì chắc tới 50 tuổi vẫn còn hình để post.)
Phàm thứ gì “nghệ nghệ” là để an ủi tâm hồn.
Hồi 17 tuổi, mình có viết 1 bài luận “Cái đẹp sẽ cứu thế giới?”
tới giờ mình vẫn tin cái đẹp sẽ cứu thế giới.
chí ít nhìn những tấm hình đẹp, mình cảm thấy hạnh phúc.
trần gian hay bảo “cớ gì thích khoe khoang?”
mình sẽ bàn nhẹ là “một khi người ta hạnh phúc quá, người ta không giấu nổi, chứ hổng phải khoe khoang.”
Nỗi buồn giấu tịt vào trong được, chứ niềm vui ấy, khó mà giấu đi lắm.
nếu bạn vui thật sự.
Sống ở trần gian, mà chưa lúc nào vui thật sự, hạnh phúc tới mức không giấu giếm nổi, thì bi kịch quá.
Nếu lỡ bạn đang thấy buồn hay tuyệt vọng,hãy làm gì đó “nghệ nghệ” – vẽ tranh, đọc sách, đàn hát, nhìn một bức ảnh đẹp, nhìn một bầu trời đẹp, sờ bộ lông mượt mà của chú chó con, ngửi ngửi một quyển sách siêu to khổng lồ mới tinh nguyên, …. hay đọc chữ và ngắm hình của bác sỹ Linh.
Bạn sẽ tự nhiên thấy vui, rồi phì cười, cái đẹp luôn cứu rỗi linh hồn chúng ta
(ý tui nói tui đẹp đó đa!!!)
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#linhyêumàutrắng