Browsing Category

Thế giới họ đang sống

Chúng tôi nhìn thế giới như thế nào?

MEMORIES SHARE Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống

Lời hay ý đẹp

October 13, 2022

Lời hay ý đẹp.
Mình ít khi bình luận về bất kỳ nhân vật nào trên showbiz.
Nhưng vì chưa bao giờ mình thấy tình yêu lại phát tiết ra rực rỡ trong từng nốt nhạc, trong từng lời hát, trong từng cử chỉ, ánh mắt, nhấn nhá đến như vậy, nên mình đã đăng bài này.
Tình yêu thương trong lành lắm.
khi trong lành, người ta hết gân guốc, hết hoa mỹ, cũng không cần “ra dẻ”,
tất cả đều bộc phát dễ thương đến xúc động.
Lý do người ta cần tình yêu thương trên trần gian này – là để tạo ra lời hay ý đẹp.
Một khi tình yêu thương bị triệt tiêu, lời hay ý đẹp cũng sẽ tiêu biến.
Tất nhiên đau thương cũng tạo ra muôn hình muôn vẻ sắc màu trên cuộc đời này, nhưng rất tiếc đau thương hay khắc nghiệt #trong_đời_sống_của_bản_thân_mình: không tạo nên điều tích cực cần thiết để mình sống còn và phát triển.
Vì vậy, mình trân quý những điều dễ thương gây xúc động đỉnh cao qua album mới của Thanh Hà – Phương Uyên. và đây cũng là chiếc lễ cưới mình cảm thấy tuyệt nhất (cho đến thời điểm này) trong năm 2022.
Chúc tình yêu trong trần gian sẽ luôn đẹp đẽ như vậy. (đừng ai nói là #thuởbanđầu, với Thanh Hà và Phương Uyên thì cái thuở ban đầu đó đã quá cũ càng rồi!)

linh

LIFESTYLE MEMORIES Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống

Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí, để sống sót

July 20, 2022

Hôm nay chị em tôi gặp nhiều ca chậm phát triển tới khám.
Em hỏi tôi: “Sao mà chịu nổi chị ha!”
Tôi nói: “Lúc đầu, em sẽ không chấp nhận, không chịu nổi, nhưng sau đó tự nhiên sẽ chịu nổi.”
Có những người Mẹ đã #chịu_nổi không phải 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm, mà những 80 năm.
Họ chấp nhận làm Mẹ tới răng long đầu bạc.
Không phải họ không cần tự do, hạnh phúc.
Mà tự do, hạnh phúc là bông hoa đã héo đi khi khu rừng yêu thương phủ lấy toàn bộ trái tim – khối óc họ.
Những người Mẹ này họ không có hạnh phúc đâu.
Cao hơn cả hai chữ #hạnh_phúc rất lửng lơ, rất màu mè, đứa con đã trở thành #cục_thiền của họ, những người Mẹ này họ sẽ không khóc nhiều, không cười nhiều, họ giống như Mẹ Teresa – nhưng thay vì cứu vớt muôn vạn con người – họ cứu vớt đứa con xinh đẹp của mình.
Và sẽ may mắn hơn, nếu có người đàn ông cùng họ sẻ chia phần #thiền_định nọ, thế giới đã khác, cuộc sống đã khác, hà cớ gì cứ chỉ gọi Mẹ phải không, chữ Ba dễ phát âm ra hơn trăm lần.
Bạn không cần mủi lòng cho những Bà Mẹ Anh Hùng này đâu, bạn chỉ cần vỗ đùi họ cái đét, khen “Em giỏi lắm!” cho đã tâm can của bạn, rồi vuốt chân đứa nhỏ hiền lành – cười với con thật tươi, dù cả thế giới nói “không có phép nhiệm màu đâu”, Mẹ con vẫn tin là có, cho tới ngày bà ấy 80 tuổi.
Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí. để sống sót.

#bsphuonglinh

LIFESTYLE MEMORIES SHARE Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống

ĐỨC DỤC

June 13, 2022

ĐỨC DỤC
Tuy cấp 3, mình cũng là dân PTNKer đồ, nhưng mình ham chơi hơn ham học. Mình là dân đội tuyển Văn – đội tuyển này ngoài đọc sách, nghe bình thơ và viết Văn thì có làm gì khác đâu. Lúc mang phù hiệu 11 Văn và 12 Văn, mình chỉ làm Bí thư và viết Văn mà thôi.
Vậy nên mình không có nhu cầu học thêm các môn khác.
Kiểu tạo hoá xoay vần thế nào, cô sinh viên Văn khoa 18 tuổi rởm đời lại phẫn chí bỏ Văn chương mà đi theo con đường Y học. Sách giáo khoa cải cách sin thành cos, cos thành sin, tự luận sang trắc nghiệm…vậy làm sao để đậu đại học thêm lần nữa? Lại là đại học Y dược mới chịu.
Đường đời lắm nỗi trái ngang.
Câu chuyện còn nhiều hồi kịch tính, nhưng thôi cắt bỏ. Chủ yếu là trước khi vào Đại học Y dược, mình đã có 1 tháng học ở 218 Lý Tự Trọng. (Tại sao chỉ một tháng thì đó lại là một câu chuyện kịch tính khác. Đời dramaqueen là có thật!)
Trong 1 tháng vô cùng ngắn ngủi đó, mình đi học với tất cả trầm tư u uất của cô gái Văn chương chuyển hướng. Tất cả những gì mình học ở 218 trong một tháng ngắn ngủi đó, mình không còn nhớ gì, nhưng duy dáng hình và tiếng nói của vị hiệu trưởng trong một tiết học ĐỨC DỤC, lại còn mãi trong tim mình. Tới tận bây giờ, trong tất cả các giờ thảo luận với mentee, sinh viên, Ba Mẹ em bé, mình đều lặp lại những điều mình nhớ trong giờ Đức dục nọ.
Cô giáo nọ lạ lắm.
Có lẽ chưa bao giờ cô bé 18 tuổi lại thấy ngộ kỳ thời như vậy.
Ở một lớp học thêm hàng trăm con người chen chúc – những con người cầu thị sẽ có thêm con chữ để đậu đại học (bằng mọi giá) – lại có một tiết học Đức dục – một cô giáo tóc bạc phơ xuất hiện trong bộ áo dài nhung và nói chuyện Đạo đức ở trần gian.
Vậy mà tôi ngồi giữa trăm vạn con người không quen. Cô nói tới đâu, nước mắt tôi chảy ròng ròng tới đó. Khóc như thể mưa lũ của hết thảy Sài Gòn tập trung vào hai con mắt nhỏ xíu xiu.
Cô dạy về đạo làm con, về những điều Ba Mẹ Ông Bà đã giành tặng cho đứa con của họ – vô điều kiện.
Trần gian này dẫu có muôn điều xa hoa, danh lợi, tiền tài hay gì gì gì cao sang, vốn dĩ đứa trẻ sinh ra đời không được phép quên công ơn Cha Mẹ.
Nghe ra giáo điều ghê trong cái thời thế hiện đại, nhưng tôi cứ khóc, nước mắt tôi cứ chảy. Vì Cô không nói lời giáo điều, Cô đưa ra tất tần tật những gì thực tế nhất, những gì cụ thể nhất cho đứa trẻ 18 tuổi là tôi – thấy mình mang ơn sâu đậm biết bao Bà Nội mình, Cô 3 mình và Mẹ mình.
“Các con cao bao nhiêu là tiền và vàng để nuôi các con chất cao bấy nhiêu đó.”
Từ hồi làm công việc với những người làm Cha, làm Mẹ, tôi hiểu hơn nữa, hơn hơn nữa những đầu tư kỳ lạ mà những người làm Cha làm Mẹ nọ giành cho đứa con của mình. Thật sự vô – điều – kiện.
Và hôm qua hay tin Cô qua đời.
Tôi – một người không gắn bó, nhưng chịu ơn Cô một tiết học Đức dục rất cao sang – cao ở trí tuệ và sang ở nhân cách.
Đó là Cô Đàm Lê Đức – cố hiệu trưởng của trung tâm 218 Lý Tự Trọng – người mà có lẽ mỗi năm dăm ba bảy lần, tôi và chồng sắp cưới sẽ luôn nhắc về với tất cả lòng tôn kính.
Mong Cô bình yên về với trời cao, với sự tiễn đưa của hơn trăm vạn học trò trên khắp trần gian này.

LIFESTYLE Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống

Một chiếc ảnh mơ màng trên nền màu mint mà mình yêu quý

May 31, 2022

Một chiếc ảnh mơ màng trên nền màu mint mà mình yêu quý.
Mình thích nhiều màu: tím, hồng, mint, peach, xanh da trời, trắng, nâu… chắc gần hết cái bảng màu rồi. Miễn sao phối lại với nhau thật sinh động và thật đẹp.
Mình dạo này được khen “gầy” nhiều mà mình vui như trẩy hội.
Ngoài trời cứ làm mưa, tụi con nít thì cứ khò khè. Chuyện mơ màng trong mùa mưa chắc là sẽ bị dèm pha lắm. Nhưng mình đã quá nỗ lực làm việc, tự mình biết nè, chồng sắp cưới mình biết nè, team mình biết nè, gia đình mình cũng biết luôn. Nên một chút mơ màng thường trực của mình có sá gì.
Hồi đó mình hay lo toan cho thế giới lắm. Tự dưng mình bớt lo rồi, mình thấy nên bồi đắp cho sự an yên của tâm tánh. May ra mới có được hạnh phúc phải khum?
Hehe 🙈🙈
(dạo này mình hay hehe giống ông Thầy nhà mình – cục zen của mình – người cho mình hạnh phúc từ đầu năm tới giờ chưa nguôi)
Đôi dòng miên man với chiếc hình áo blouse – cho – người – ta – không – quên – mình – là – bác – sỹ 😄😄

#bsphuonglinh
Thế giới họ đang sống

ẢNH FILM….CÙNG BÉ MÌ

January 14, 2021

Tấm ảnh film đầu tiên hổng phải do người yêu chụp
Đây là Bánh Mì,
Ba Mẹ Bánh Mì hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật đó Cô Chú ơi, nên có vẻ hợp gu Bác Linh lắm ☺️
Thuở đời nay kiếm đâu ra bà bác sĩ xì tin dâu phô mai que hột me cà na xí muội như vầy ha,
lấy việc khám em bé làm đam mê,
nên Ba Mẹ nào hợp cạ là như bạn hiền vậy đó,
đi khám em bé mà còn được chụp hình khoảnh khắc nè.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc,
thấy lẩn quẩn trong đầu óc chỉ có em bé, em bé, em bé, chán ghê lâu ngày mới đi ngủ sớm, xong cũng đủ giấc vào lúc nửa đêm giật mình,
đã bảo không được làm gì vào lúc 2 giờ sáng, giờ này mà làm gì … đúng cũng thành sai,
Thôi up nhẹ chiếc hình rồi đi ngủ tiếp.
#filmphoto#NikonF2#embé
Ba Mẹ Bánh Mì có tiệm áo cưới xinh lắm Cô Chú ơi, lại còn có xì tiu đi ô nữa 1991 Photo❤️

LIFESTYLE Thế giới họ đang sống

Sương ở Hồ Gươm

January 4, 2021

Đây là một ngày thu Hà Nội, chưa đến mùa rét co ro. Tôi, người Sài Gòn gốc, mấy khi lê la ở phố phường Hà Nội. Chợt một sớm lạnh, tôi đâm nhớ Hà Nội xưa xưa cũ cũ, nơi sương phủ la đà trên mặt Hồ Gươm. Ngồi bên bờ hồ, chúng ta không thể xoắn xít với muôn vạn đôi co, chúng ta chỉ có thể lặng im, hít thở tất cả trong – veo này, và làm mát tấc lòng mình.

Không biết từ lúc nào, tôi thích viết những câu ngắn, giống như làm thơ. Tôi từ bỏ việc viết câu gì đó dài lê thê. Tôi thích dùng ẩn ý. Bài thơ đầu tiên tôi nhận được nhuận bút 30.000 đồng, được đăng ở báo Nhi Đồng, năm tôi 9 tuổi. 30.000 đầu tiên đó cao to huyền thoại biết mấy đối với một đứa trẻ…từ năm 9 tuổi, tôi ngỡ rằng mình sẽ lớn lên và kiếm sống bằng những bài thơ.

Hôm nay tôi viết một đoạn dài vì trời Sài Gòn lạnh lẽo quá, tôi còn quấn mình trong tấm chăn dày, và tôi nhớ Hà Nội – một Hà Nội chậm rãi.

Thế giới họ đang sống

MANG NOEL VỀ CHO CON THƠ

December 17, 2020

Trẻ mồ côi ấy quý vị,
chúng mang sẵn trong mình một #luồng_tự_vệ rất gay gắt,
chúng được nuôi dạy dưới chân Thiên Chúa,
nhưng chúng không tin có ông già Noel.
Cô bé trong ảnh là đứa nhỏ nhất đám, cứ níu lấy tay tôi hỏi “Ông già Noel đó đến từ đâu vậy Cô?”- giọng nói đầy nguyện cầu ông già Noel đó là thật, trong khi những bạn lớn hơn xung quanh cứ bảo “Ổng không phải ông già Noel thật đâu!”.
Con bé cứ giương mắt nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, có râu trắng, đeo găng tay trắng và xách một túi quà, con không khao khát quà tặng, con chỉ mong ai đó nói với con – ông ấy là có thật.
Bà bác sỹ chỉ tay về phía ông già Noel: “Tụi con thấy ông ấy có chiếc mũi cao ơi là cao không? Người Việt Nam mình mũi không cao vậy đâu.”
Bọn trẻ bắt đầu nhìn đăm đăm vào ông già mặc áo đỏ cao khều ngoài kia, đi tìm chiếc mũi cao khều đó.
“Ổng là người nước ngoài hả Cô?”
“Cô là người nước nào vậy Cô?” 👩🏼‍⚕️
Bọn trẻ rất khuôn phép, không giống các em nhỏ dân tộc ở núi rừng, chúng được các dì nuôi dạy kỹ lưỡng, phép tắc và rất đúng mực.
Tôi lại chạnh lòng.
Con trẻ cần được dạy kỷ luật,
nhưng chúng không cần đúng mực.
Chúng không cần ngồi ngay ngắn chỉn chu để chìa tay nhận lấy những phần quà.
Chúng nên được là chúng.
Tôi vẫn thích sà lại đám nhỏ, mặc dù biết Covid ghê rợn lắm, nhưng ghê rợn mấy cũng không thể bắt tôi ngồi xa bọn trẻ cả thước, rồi phát quà cho chúng … từ xa.
Tôi thích làm quen, hỏi tên. Hôm nay tôi không khám bệnh, không là bà bác sỹ đúng mực, tôi chỉ là tôi, là người muốn gần gũi và thăm hỏi các con, kể những câu chuyện, gieo rắc lại những ước mơ rất đáng ước mơ, những điều lấp la lấp lánh.
Hồi trước khi thành lập CLB Tình nguyện Bé Khỏe Bé Ngoan, tôi đã luôn ra rả với đàn em của mình, chúng ta không #làm_từ_thiện, chúng ta không đến để phát quà, chúng ta không đến để cho tiền, chúng ta đến với các bệnh nhi thân yêu thân thương thân quý để giúp các con có niềm tin hơn vào con người, vào những điều tốt đẹp mà người lớn muốn mang đến cho các con – chứ không phải chỉ là kim tiêm, thuốc men hay quà cáp.
Và bao năm nay, tôi vẫn luôn kiên định với những chuyến đi của mình.
Tôi biết con trẻ cần sự quan tâm đích thực, cần được tôn trọng, hơn là những món quà bánh ăn rồi sẽ hết.
Tôi tôn trọng sự ngây ngô của con trẻ.
Tôi tôn trọng những viển vông sẽ làm nên những kỳ tích trong tương lai.
Các con chưa bao giờ khắc khổ.chỉ người lớn chúng ta làm cho các con khắc khổ.
chỉ người lớn chúng ta cho rằng các con khắc khổ.
và theo quy luật tự kỷ ám thị – tất cả chúng ta đều khắc khổ.
Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ tin ông già Noel là có thật cho đến khi chúng trưởng thành thật sự.
Chắc vì tôi chưa trưởng thành thật sự, nên tôi mãi nhớ món quà Noel năm xưa Cô ba Thụy Hà làm cho tôi – một #quyển_sổ_ước, năm đó tôi 9 tuổi, và tôi đã giữ gìn từng điều ước trong quyển sổ nhỏ màu đỏ được cắt may đẹp đẽ, tôi luôn tin có ông già Noel … dù tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi cha.
Mong các con sẽ luôn biết ước mơ.
Mong người lớn sẽ luôn tôn trọng ước mơ của các con.Chúc Giáng sinh an lành.
#chirstmasride2020#tuổi_thanh_xuân_của_tôi
P/S: ai hỏi “Bác sỹ gì đẹp vậy?” đi, cmt liền chiếc ảnh bỏ khẩu trang, quay mặt ra nè 😁😁😁 Vui lên, viết post vậy thôi, chứ không có nghiêm trọng gì đâu nhen, hãy yêu thương và vui cười như trẻ nhỏ 😉 (Làm bộ ghi câu cầu khiến ở cuối, xem ai đọc đến chữ cuối cùng 👍)

Thế giới họ đang sống

XÓT CON

November 1, 2020

Hôm qua, mình có 1 ngày nghỉ trọn vẹn sau 1 khoảng thời gian rất dài.
Mình về nhà, về khoảnh vườn của Nội, định là dọn dọn dẹp dẹp, rồi nằm dài đọc sách, xem phim.
Nhưng,
mấy đứa nhỏ lại kéo nhau đến nhà, “không khoẻ” hết cả một #đàn_con
Ta nói, từ sáng tới tối mịt, các bạn nhỏ “không buông bỏ” bác Linh dù chỉ là 1 tiếng đồng hồ, ấy là còn nợ 1 bạn, hết giờ hết ngày đành “khất” lại hôm sau hẵng gặp.
Chưa kể, giấc chiều, trời lại nổi 1 cơn giông…
nhưng các con vẫn tới..
Nội mình lúc nào cũng vui vì “trẻ tới chơi nhà”
Bà bác sỹ thì nói không ngừng nghỉ từ sáng tới đêm,
Và các bà mẹ thì “thức trọn đêm này” để canh con…
Mình không biết học đâu cái tật #xót_con,
vậy nên không thể chối từ các con được…
sợ các con bị gì nặng lên, sợ các con mệt, sợ các con không ăn được, sợ các con đêm nay buồn…
Trong đầu cứ lần quần rồi linh tính, tưởng nhớ tới đứa nào, là đứa đó lại cũng nhớ tới bác Linh mà sang chơi.
Kiếp trước chắc mắc nợ mấy cục cưng này.
Sư phụ của mình luôn dạy “phải biết sợ” thì mới chữa bệnh được.
nếu cứ tự tin và tưởng mình giỏi, thì chỉ hại bầy con nít mà thôi…
nhưng có lẽ mình áp dụng bài học của sư phụ … hơi quá đà …
Bác Linh sẽ sửa sang khoảnh vườn của Nội, xây một cái #chòi cho đẹp đẽ, dễ thương, đón tiếp mấy đứa cho tử tế…
gọi là #Phòng_khám_vườn của #bsphuonglinh nha.
đến chơi, rồi về khoẻ như văm nha các con, bác Linh tài mọn, không chữa được bệnh nặng đâu đó nhen mấy đứa!!!!
Lại một ngày mưa, thương và xót….
31/10/2020

Thế giới họ đang sống

QUEN HƠI

October 24, 2020

Nhiều khi muốn xin Cô An Ho cho đi dạy mầm non 1 ngày, để nắm bắt tình hình tâm tư tình cảm của các bạn nhỏ.
Nhiều khi muốn mượn các bà mẹ yêu dấu thân thương 1 tuần lễ, mượn mấy đứa nhỏ về chăm coi thực – hư chuyện xì – trét nó ra làm sao?
Tui là tui không có yêu con nít.
Tui chỉ buồn vô hạn độ, mất ngủ hết 1 đêm, tại vì bạn Bun 6 tháng đang ngồi chơi 1 mình với Bác Linh (Mẹ mắc đi chăm sóc da, Ba mắc đi lấy nước cho anh hai uống), tự nhiên đang chơi vui cười hắc hắc ngon lành, cái sực lại, nhận ra “Ủa cái bà đeo khẩu trang là ai vậy?”, cái khóc cái rầm. Bác Linh về buồn lục lại mấy cái clip hồi Bun mới 5 tuần, Bác Linh dỗ Bun nín cái rẹt, giờ Bun lớn rồi, Bun biết lạ, nên Bác Linh không dỗ Bun được.
Bởi người ta mới có khái niệm #quen_hơi.
Bà bác sỹ dù có gặp nhiều đi chăng nữa, thì cũng tháng, 2 tháng, nhiều hơn thì tuần, 2 tuần mới gặp 1 lần, bảo làm sao con yêu, con nhớ, con ưng.
Ba Mẹ cũng vậy.
Nếu thời gian bạn giành cho con ít ỏi quá, cỡ bằng bà bác sỹ trở xuống, thì thôi, đừng cầu mong chuyện con sẽ yêu bạn hơn yêu bà bác sỹ nha.
Mà tui thiệt tình không có yêu con nít.
Làm gì có ai đi yêu kẻ làm cho mình buồn.
Phải hơm?
#bsphuonglinh

Thế giới họ đang sống

TỐI NAY LẠI MƯA

October 16, 2020

Tối nay lại mưa miệt mài
Người chị Cadao của mình mới có bài viết hay thiệt hay về GIÀU VÀ NGHÈO,
thế là đêm mưa, đang nhấp nháp 1 ly Dead Star (Nước cam ép mà có cái tên kêu ghê không), mình lại ngẫm ngợi tí về đồng tiền.
Sau khi ngẫm ngợi, mình lại không biết viết gì xuống.
Mình chỉ đang tự hỏi một quả tâm sáng ngời liệu được nuôi sống bằng lý tưởng, ý chí, nghị lực, năng lực, … hay được nuôi sống bằng đồng tiền.
Và thế là mình bí bách.
Hôm nay mình đã đặt dấu chấm câu cho luận văn của mình, 86 trang tính luôn tài liệu tham khảo và phụ lục.
Hôm nay mình vẫn chưa thấy “đã thèm” cho những điều mình muốn viết xuống và muốn được công nhận.
Mình còn hơn 40 năm cuộc đời để sống cho “đã thèm”. Vì vậy, mình chỉ bí bách hết hôm nay thôi.
Heng !?!
#tuổi_thanh_xuân_của_tôi#filmphoto#myGander