MEMORIES

PHÍA SAU MỘT CÔ GÁI

March 31, 2020

Trời Sài Gòn hôm nay vẫn đổ lửa,loài người vẫn lầm than.
Đêm qua mới chợp mắt được tí sau bao phen Adrenalin trồi lên sụt xuống thì nhận được tin nhắn, tưởng Ba Mẹ nào có việc gì gấp để lại chiếc tin, lục đục bật đèn lên xem … thì ra Bộ Y tế nhắn, quá mẫn cán vào giờ này, 22 giờ 23 phút đêm.
Vậy là đột nhiên hoảng sợ.
Sợ lỡ như…
Nỗi sợ manh mún trong lòng con người như một nén nhang được thắp đỏ, cứ như vậy đỏ lên rồi lụi dần, lụi dần, phần đã cháy khét sụp xuống, đổ nhào vào chiếc lư hương, như lòng dũng cảm chẳng mấy chốc đã hoá tàn tro.
Vậy đó, thế là trăn trở hết đêm.
Sáng ngày dậy sớm gấp quần áo đầy vào cốp xe, từ biệt Bà Nội, Cô Ba và Mẹ, chuyến này con đi luôn nhen, chừng nào về được con về.
Phía sau một cô gái là chiếc ba lô to đùng,
trách nhiệm với nhân loại vốn chẳng ai đổ vạ
nhưng có những kẻ sinh ra, đã đa mang.
Phía sau một cô gái là bóng hình của người chụp ảnh, luôn dõi theo và căn dặn phải an lành với chọn lựa của mình em nghe.
Phía sau là gia đình, là những người thân yêu sẽ bày một mâm cỗ thật to, mừng ngày quay về nhà như chưa bao giờ có cuộc chia ly.
Thì đã bao giờ có cuộc chia ly đâu,phải không?
Sài Gòn – cuối tháng 03/2020 – tôi vẫn chưa nghỉ Tết một ngày nào 🤫
#filmphoto
#tuổithanhxuâncủatôi

You Might Also Like

No Comments

Leave a Reply