Tấm ảnh cropped từ nguyên tấm ảnh film bự của Quỳnh. Quỳnh bảo “con chụp cô, chứ không chụp Thầy!” nên mình đã mạnh dạn xoá người đàn ông lu mờ ra khỏi ảnh.
Thiệt ra cũng không biết sao cuốn tạp chí trên tay lại có tên “Trường không chuyên”, tại chỉ kịp vơ lấy làm màu chụp hình tại Thư viện 5 sao của Phổ thông Năng Khiếu.
Thề có trời có đất, có mười mấy con người trong lớp Văn và 500 anh em của văn phòng Đoàn là hồi xưa đi học ở Năng Khiếu chỉ có viết Văn (học đội tuyển) và hoạt động Đoàn.
Mình kiểu vẫn vênh vênh tự đắc “Thời đó ai mà không biết ĐNPL!!!”
Người – sắp – làm – chồng: “Không nha! Lớp anh ngoài anh chắc không ai biết em đâu.”
Hốt hoảng liền: “Trời ơi chào cờ người ta đứng trên bục 1 cục nói oang oang mà không biết là sao!”
Người – sắp – làm – chồng: “Thề. Tụi lớp anh ngồi chào cờ giải bất đẳng thức không hà, không có dòm ai đâu!”
Vâng, ngồi chào cờ cũng giải bất đẳng thức.
Còn mấy đứa con gái lớp Văn thì chắc ngồi chào cờ lấy thơ điên của Bùi Giáng ra đọc.
Mấy đứa lớp Sinh thì ngồi cười hí hí vì những hình ảnh cơ thể học sinh động tụi nó mới tập vẽ.
Mấy đứa lớp Hoá thì ngồi cân bằng mấy phương trình hoá học siêu khủng kiểu mỗi vế có đâu 800 chất.
Còn mấy đứa lớp Lý, Tin, Anh thì cũng thuộc hệ bàn chuyện robot, công nghệ siêu hình nào đó ngoài tầm hiểu biết của mình rồi.
Ở trường chuyên là vậy đó, mấy bậc quái nhân nào có biết ai trên trần gian này.
Không phải chảnh, mà là bị đam mê với những thứ bản thân cho rằng hoặc sẽ thay đổi thế giới, hoặc sẽ đổi đời.
Bỗng một ngày ngó lại, thấy nhớ hình hài mình lúc 17 tuổi. Đam mê cùng tận.
Bốc đồng cùng tận.
Nhớ Năng Khiếu đến lạ kỳ.
Chỗ đó hồi mình đi học chỉ có một thư viện bụi bặm với bao nhiêu là sách quý, mình thường mượn mấy cuốn sách “Toán nâng cao” về làm chơi 🥹 chứ thề chưa bao giờ mượn cuốn sách Văn nào ở nơi đây.
Chỗ đó hồi mình đi học là 1 ĐNPL tóc dài, chuyên gia mặc áo dài có đúng 30 phút chào cờ, đi thay áo dài ra lúc nào cũng còn mỗi cái áo, về Nội la “quần đâu?” “con đâu có biết!” 🥹
Chỗ đó mấy đứa lớp Hoá gọi mình là “công tử Tàu” vì một bím tóc dài lúc nào cũng cùng một kiểu.
Thế giới đổi thay rồi nha các bạn yêu dấu, tớ dậy thì thành công rồi các cậu ạ :-)))) và giờ tớ cứ đi khoe khoang về chuyện tớ sắp có chồng – may cũng là từ Năng Khiếu, không là tớ quên mất Năng Khiếu luôn rồi ấy…
Định mệnh.
No Comments