Ánh đèn sân khấu cho bạn điều gì?
Danh tiếng
Hào quang
…
Mấy thứ hão huyền này hay bị thiên hạ cho rằng sẽ dễ dàng mất đi trong 1 nốt nhạc lắm, chỉ cần một chút khinh suất, chỉ cần 1 chút chủ quan.
…
Lần đầu tiên đứng trước rèm xanh là ở CADAO TV, chị Diễm Nguyễn hôm đó đến Touchie Feelie, và bảo với mình “gieo một điều lành” cùng chị nhé, và mình đã bắt đầu sự nghiệp làm một speaker trước ống kính.
Chị bảo “Thứ gì của thế giới hãy trả về cho thế giới.”
Và mình, đã “trả về thế giới” mọi điều mình góp nhặt được trong đời sống, trong chuyên môn.
“Gieo một điều lành” – chỉ là gieo xuống một giọt nước nhỏ, và để nó tự khắc loang ra, loang ít loang nhiều đều là “duyên” của nó.
Vì vậy, mình không ra sức gìn giữ danh tiếng, hay hào quang phía trên có nhắc đến.
Vì thứ mình gieo, vẫn là những cảm tình đầu tiên hồi chị Cadao đến gặp mình, vì yêu thương thế giới và trách nhiệm phải trao trả lại thế giới những điều thế giới mang đến cho mình.
Không ai nợ ai là lối sống hướng đến sự an yên cho cội tâm mình.
Xin chỉ nợ ân tình với đấng sinh thành mà thôi.
1.11.2022
Sớm nay đón ánh nắng bình yên
Ngày mai nữa thôi, tôi thêm 1 tuổi.
Như bao người, tôi lớn lên.
Năm 20 tuổi, tôi đã nôn thốc vì mọi sự nghẹn ngào khi bước sang hàng hăm.
Năm 30 tuổi, tôi khóc nấc vì đã hoàn thành 5 năm lần thứ nhất đúng kế hoạch sau ngày tốt nghiệp.
Cứ mỗi năm qua, tôi đếm tuổi mình cao lên mà vênh mặt với đám trẻ con: “Bác đẻ được hết mấy đứa nha!”
Buồn cười vì sự ngơ ngác của bản thân giữa tất cả đổi thay trong những năm U40.
Chuyện gì đến nhất định sẽ đến.
Người phải gặp nhất định sẽ gặp.
Tin tôi đi, nếu cứ nguyện bình an mỗi ngày.
Một sớm mai thức dậy, bạn sẽ thấy lòng mình bát ngát.
#Linh
Tấm ảnh cropped từ nguyên tấm ảnh film bự của Quỳnh. Quỳnh bảo “con chụp cô, chứ không chụp Thầy!” nên mình đã mạnh dạn xoá người đàn ông lu mờ ra khỏi ảnh.
Thiệt ra cũng không biết sao cuốn tạp chí trên tay lại có tên “Trường không chuyên”, tại chỉ kịp vơ lấy làm màu chụp hình tại Thư viện 5 sao của Phổ thông Năng Khiếu.
Thề có trời có đất, có mười mấy con người trong lớp Văn và 500 anh em của văn phòng Đoàn là hồi xưa đi học ở Năng Khiếu chỉ có viết Văn (học đội tuyển) và hoạt động Đoàn.
Mình kiểu vẫn vênh vênh tự đắc “Thời đó ai mà không biết ĐNPL!!!”
Người – sắp – làm – chồng: “Không nha! Lớp anh ngoài anh chắc không ai biết em đâu.”
Hốt hoảng liền: “Trời ơi chào cờ người ta đứng trên bục 1 cục nói oang oang mà không biết là sao!”
Người – sắp – làm – chồng: “Thề. Tụi lớp anh ngồi chào cờ giải bất đẳng thức không hà, không có dòm ai đâu!”
Vâng, ngồi chào cờ cũng giải bất đẳng thức.
Còn mấy đứa con gái lớp Văn thì chắc ngồi chào cờ lấy thơ điên của Bùi Giáng ra đọc.
Mấy đứa lớp Sinh thì ngồi cười hí hí vì những hình ảnh cơ thể học sinh động tụi nó mới tập vẽ.
Mấy đứa lớp Hoá thì ngồi cân bằng mấy phương trình hoá học siêu khủng kiểu mỗi vế có đâu 800 chất.
Còn mấy đứa lớp Lý, Tin, Anh thì cũng thuộc hệ bàn chuyện robot, công nghệ siêu hình nào đó ngoài tầm hiểu biết của mình rồi.
Ở trường chuyên là vậy đó, mấy bậc quái nhân nào có biết ai trên trần gian này.
Không phải chảnh, mà là bị đam mê với những thứ bản thân cho rằng hoặc sẽ thay đổi thế giới, hoặc sẽ đổi đời.
Bỗng một ngày ngó lại, thấy nhớ hình hài mình lúc 17 tuổi. Đam mê cùng tận.
Bốc đồng cùng tận.
Nhớ Năng Khiếu đến lạ kỳ.
Chỗ đó hồi mình đi học chỉ có một thư viện bụi bặm với bao nhiêu là sách quý, mình thường mượn mấy cuốn sách “Toán nâng cao” về làm chơi 🥹 chứ thề chưa bao giờ mượn cuốn sách Văn nào ở nơi đây.
Chỗ đó hồi mình đi học là 1 ĐNPL tóc dài, chuyên gia mặc áo dài có đúng 30 phút chào cờ, đi thay áo dài ra lúc nào cũng còn mỗi cái áo, về Nội la “quần đâu?” “con đâu có biết!” 🥹
Chỗ đó mấy đứa lớp Hoá gọi mình là “công tử Tàu” vì một bím tóc dài lúc nào cũng cùng một kiểu.
Thế giới đổi thay rồi nha các bạn yêu dấu, tớ dậy thì thành công rồi các cậu ạ :-)))) và giờ tớ cứ đi khoe khoang về chuyện tớ sắp có chồng – may cũng là từ Năng Khiếu, không là tớ quên mất Năng Khiếu luôn rồi ấy…
Định mệnh.
#linh
Đang ngồi trên chuyến xe về nhà, đường vẫn xa như bao năm nay vẫn thế từ năm mình 16 tuổi – đi từ Phổ thông Năng Khiếu về nhà Nội ở Thủ Đức và ngược lại.
Hơn 15 năm ngược xuôi giữa quận 5 và Thủ Đức. Chặng đường này vẫn …. rất xa nha mọi người 😂
Thủ Đức là nơi nuôi mình lớn lên.
Quận 5 là nơi cho mình con chữ và nghề nghiệp.
Vì lẽ đó, mình sẽ cắm rễ chí ít trong 20 năm nữa ở 2 nơi này.
Còn bộ ảnh cưới lúc 1 giờ sáng thì chụp ở quận 1 ạ 😌 vì chúng em đều là dân Sài Gòn gốc.
Người Sài Gòn gốc phóng khoáng, và cười ngoác miệng.
Những ngày này em hay “mệt ngang” như ai gieo chất gây nghiện gì vào người.
Trong đầu cứ bập bùng muôn vạn thứ cần làm, phải làm, muốn làm, sẽ làm….
Hết năm nay em xin cho đầu óc trí não em được “nghỉ phép dài hạn” ạ.
Xin hứa.
#linh
Photo: Linh tóc dài và Tôn tóc tém 😁😁😁 by Ambient Wedding Photography
Trong đời có mấy người phụ nữ giỏi giang
Mẹ Việt Nam anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang không đó! (Mâm cúng nào cùng handmade 100%) Có mỗi mình là ngơ ngơ thui 🥹🥹🥹
Mình đã ngụp lặn, lầy lội trong công việc mà chưa bơi ra được tới đám cưới.
Bây giờ chỉ có chạy gót – chạm – mông thui 😀
#linh
Lâu lắm rồi em không cố công viết gì đó deep. vì em có nhiều niềm vui như mọi người đã biết. mặt khác em cũng có nhiều nỗi lo cho quá nhiều sự thay đổi trong chỉ có 1 năm.
Thế giới của em vốn nhỏ xíu. thu gọn trong hai chữ “tận tụy”. em có thể không quá tài năng xuất chúng, nhưng em luôn tận tụy với mọi thứ.
Em vốn là người không khinh xuất.
Em tỉ mẩn chọn từng chi tiết cho chiếc lễ cưới năm Nhâm Dần. cũng giống như tỉ mẩn chỉnh sửa từng chi tiết của chiếc bàn khám, tủ thuốc, bảng hiệu, standee. và chăm chút cho mỗi lời nói ra sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch chăm sóc sức khoẻ của rất nhiều các bậc cha mẹ cho những đứa con yêu quý của họ.
Nếu nói dễ dàng thì không ai dễ dàng hơn em. Nếu nói khó khăn thì cũng không ai khó khăn hơn em. Những bạn nhỏ trong team nhà #bác_sỹ_em_bé luôn biết rằng người chị của các em đòi hỏi nhiều thế nào. Nhưng may mắn thay, sau bao sự lọc lựa đào thải của thời gian, team nhà toàn những người em hiểu chị mình muốn gì, cần gì, và làm việc như thế nào để đáp ứng nhu cầu ngày càng khắt khe của người đời ngoài kia.
Cảm ơn team nhà #bác_sỹ_em_bé đã đồng hành cùng người chị tới giờ phút này và mai sau nữa.
Cảm ơn đã tận tụy để tất cả sẽ hân hoan, chung vui, không phải vì người chị có thêm 100 followers mà vì người chị cuối cùng cũng có 1 người chồng – người sẽ yêu thương chị ấy đủ để chị giữ sự nồng nhiệt – tận tụy cho công việc bất kể ngày đêm này.
Các em hạnh phúc vì chị hạnh phúc.
Thật quý giá.
Người chị đợi 1 ngày chung vui để toàn team mình sẽ đứng xung quanh lúc chị “đẹp đỉnh cao” nha.
Mãi iu các em!
#bsphuonglinh
Photo: Ambient team
Em tự hỏi bao giờ thế giới mới vận hành theo đúng mong cầu của nhân thế về bình đẳng, về văn minh?
October 13, 2022Hồi nhỏ em hung dữ lắm, nhưng càng lớn lên em thấy cuộc đời ngoài kia nhiều người hung dữ hơn em nữa, thế là em thành người – lành.
Thấy đẹp đẹp vậy chứ đang sấp mặt khi quay trở lại cuộc đời ạ. vì tự dưng mình thấy mình lành – tính ghê gớm trước muôn vàn éo le của thế sự, thế là đâm ra sấp mặt.
Mặt em vầy mà hôm qua về Năng Khiếu, bảo vệ chặn lại bảo em này học sinh về thay đồ đi rồi mới cho vô (em thích liền).
Mặt em vầy mà mấy anh làng xã hỏi em chớ năm nay nhiêu tuổi rồi mà không biết gì hớt.
Em chỉ biết khám bệnh em bé thôi ạ.
Nói chuyện gì lung tung quá ngoài sở trường là em #đoảng liền, nói văn thơ nhạc hoạ khoa học muôn loài thì em hưởng ứng, và xin cuộc đời ơi đừng có #viết_tắt khi nói chuyện với em. Em bị OCD – ai viết tắt em đọc không hiểu là em quạu liền, tánh em hung hăng lắm ☺️
Em tự hỏi bao giờ thế giới mới vận hành theo đúng mong cầu của nhân thế về bình đẳng, về văn minh?
Chắc là khó.
Em trăn trở xíu cho đau đầu chơi thôi, chứ em vẫn còn nhiều hình đẹp để xem nên em vui lắm ạ.
Dù lúc viết bài này, em đang mặc bộ đồ luộm thuộm nhất trần gian, nhưng chồng sắp cưới của em bảo rằng em lại đẹp nhất khi lao động nên em tin ạ.
Mọi_người_nhớchia_sẻ_lớp_tiếng_Nhật_Hoa_của_Thầy_nhà_em_chiêu_sinh_nhưng_khôngđứng_lớp_nha
https://www.facebook.com/1479654037/posts/10221130019268323/
Mỗi lần nghe tim đập cuống quýt. Tôi lại muốn viết xuống
October 13, 2022Thấy mọi người hì – hục – viết, tôi đâm nghi hoặc bản thân, sao tôi mất đi cái khí thế hì – hục – viết.
Nguyên liệu trong đời sống nhiều đến nỗi tôi cứ ngày ngày gạn đục khơi trong, và tìm cách truyền tải tới bạn đọc – nhưng sau 20 năm trăn trở trong việc đi tìm chất – của – mình – sao – cho – không – giống – người – ta, tôi phát hiện mình #nói dễ hiểu hơn #viết.
Tôi hay làm người ta băn khoăn khi đọc chữ của mình. mọi người thường không hiểu. chỉ thấy nó nhịp nhàng, có vần có điệu một tí teo, và thấy ngộ ngộ.
Tôi hay thấy ghen tị mỗi lần đi nhà sách.
Tôi luôn tự hỏi quyển sách của mình ở đâu trên những chiếc kệ kia.
Nó mãi vẫn chưa thành hình.
Mỗi lần nghe tim đập cuống quýt.
Tôi lại muốn viết xuống.
Song tôi lại thấy tâm tưởng mình ngộ kỳ thời quá.
như bát nước đầy, tràn ra tràn ra, nhưng lại rơi bì bõm đi đâu mất…chắc bốc thành hơi – bay ngang rồi bay qua.
Ngộ kỳ thời.
#linh #hìnhcủaanhCuội
Trung Thu rất xanh trong.
Hôm qua mình và Thầy nhà mình rị mọ dán trang trí phòng khám.
Ta nói 2 con người bị OCD cũng khổ lắm, canh cho ngang, cho không xiên xẹo, cho đẹp đẽ đến là khổ công.
Nghề chơi cũng lắm công phu mà.
Muốn các con đến chơi thật là vui.
Ngày nào ở đây cũng có trăng tròn, ngày nào cũng là Trung Thu, và sẽ luôn sạch sẽ, an toàn, vui vẻ cho các con lăn – lê – bò – trườn.
Thầy nhà mình luôn tận hưởng việc dạy học của Anh, Anh luôn bảo đi dạy như đi chơi, không bao giờ thấy mệt gì.
Mình cũng học theo Anh, đi khám bệnh như đi chơi, là kiên nhẫn chơi với các con và lắng nghe các Bà Mẹ.
Tánh mình hay than thở lắm, có khi đau đầu quá sẽ than thành tiếng: “Đau đầu quá, ủa sao còn đông vậy, huhu, rồi Bác sắp xỉu rồi!”, nhưng mà có các con, đời còn dễ thương thật.
Chúng tôi – cả tôi và ông Thầy đều thích thế giới con nít hơn.
Chơi với con nít, chúng tôi sẽ không bị già ☺️
Mãi trẻ thơ ạ!
#bsphuonglinh
Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí, để sống sót
July 20, 2022Hôm nay chị em tôi gặp nhiều ca chậm phát triển tới khám.
Em hỏi tôi: “Sao mà chịu nổi chị ha!”
Tôi nói: “Lúc đầu, em sẽ không chấp nhận, không chịu nổi, nhưng sau đó tự nhiên sẽ chịu nổi.”
Có những người Mẹ đã #chịu_nổi không phải 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm, mà những 80 năm.
Họ chấp nhận làm Mẹ tới răng long đầu bạc.
Không phải họ không cần tự do, hạnh phúc.
Mà tự do, hạnh phúc là bông hoa đã héo đi khi khu rừng yêu thương phủ lấy toàn bộ trái tim – khối óc họ.
Những người Mẹ này họ không có hạnh phúc đâu.
Cao hơn cả hai chữ #hạnh_phúc rất lửng lơ, rất màu mè, đứa con đã trở thành #cục_thiền của họ, những người Mẹ này họ sẽ không khóc nhiều, không cười nhiều, họ giống như Mẹ Teresa – nhưng thay vì cứu vớt muôn vạn con người – họ cứu vớt đứa con xinh đẹp của mình.
Và sẽ may mắn hơn, nếu có người đàn ông cùng họ sẻ chia phần #thiền_định nọ, thế giới đã khác, cuộc sống đã khác, hà cớ gì cứ chỉ gọi Mẹ phải không, chữ Ba dễ phát âm ra hơn trăm lần.
Bạn không cần mủi lòng cho những Bà Mẹ Anh Hùng này đâu, bạn chỉ cần vỗ đùi họ cái đét, khen “Em giỏi lắm!” cho đã tâm can của bạn, rồi vuốt chân đứa nhỏ hiền lành – cười với con thật tươi, dù cả thế giới nói “không có phép nhiệm màu đâu”, Mẹ con vẫn tin là có, cho tới ngày bà ấy 80 tuổi.
Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí. để sống sót.