Thấy mọi người hì – hục – viết, tôi đâm nghi hoặc bản thân, sao tôi mất đi cái khí thế hì – hục – viết.
Nguyên liệu trong đời sống nhiều đến nỗi tôi cứ ngày ngày gạn đục khơi trong, và tìm cách truyền tải tới bạn đọc – nhưng sau 20 năm trăn trở trong việc đi tìm chất – của – mình – sao – cho – không – giống – người – ta, tôi phát hiện mình #nói dễ hiểu hơn #viết.
Tôi hay làm người ta băn khoăn khi đọc chữ của mình. mọi người thường không hiểu. chỉ thấy nó nhịp nhàng, có vần có điệu một tí teo, và thấy ngộ ngộ.
Tôi hay thấy ghen tị mỗi lần đi nhà sách.
Tôi luôn tự hỏi quyển sách của mình ở đâu trên những chiếc kệ kia.
Nó mãi vẫn chưa thành hình.
Mỗi lần nghe tim đập cuống quýt.
Tôi lại muốn viết xuống.
Song tôi lại thấy tâm tưởng mình ngộ kỳ thời quá.
như bát nước đầy, tràn ra tràn ra, nhưng lại rơi bì bõm đi đâu mất…chắc bốc thành hơi – bay ngang rồi bay qua.
Ngộ kỳ thời.
MEMORIES Thế giới tôi đang sống Y&P
No Comments