Nhiều khi không hiểu sao mình lại thương mấy đứa nhỏ kinh khủng.
Tụi nhỏ không phải con mình, mà đêm nằm nghe nước mắt chảy dài vì con còn sốt, còn đau không ăn được, còn nổi này nổi kia…
Mẹ Nobi báo con hết sốt mà thở ra cái đùng.
Mẹ Chu nói con còn ho mà mình phập phồng bực bội.
Chân Xu bị tét miếng da mà nghe báo cáo cái tim đập tới giờ chưa ngừng lại.
Mẹ Bắp Ngô chắc còn chưa ngủ, lo đứa lớn xa mẹ, lo đứa nhỏ đớn đau chưa dứt.
Ai nói nuôi mấy đứa này dễ như bỡn, ai nói vậy mời đem tụi “chuẩn sách giáo khoa” này về nuôi vài bữa cho biết mùi.
Rồi ai nói nuôi con mới biết lòng cha mẹ.
Nuôi con rồi cãi nhau với Nội, với Ngoại, tim gan phèo phổi gì lộn tùng phèo, đi méc bà bác sỹ, cũng không biết giảng hoà làm sao.
Ta nói mọi lý thuyết, giáo điều mãi mãi là màu xám, còn cây đời thì xanh biêng biếc những xốn xang của người trải nghiệm.
Hôm nay trong buổi gặp gỡ hàng tháng với mentee của Quỹ Lương Văn Can, mình toàn nói chuyện về con cái.
Ngoài 2 chuyện rất tuyệt cú mèo là sinh con ra đỡ tiền đi bác sỹ và tiền học thêm, thì tất tần tật những chuyện khác liên quan con cái đều làm chúng mình lăn tăn có nên có con hay không.
Vẫn đang một ngày muốn, một ngày không.
Và đêm nằm nước mắt chảy trào ra con chữ, bỗng làm mình sợ vô vàn.
Thương các con.
Mùa bệnh rồi sẽ qua thôi à.
Dũng cảm lên nhen.
Mấy bà Mẹ làm ơn đừng có gọi cho tui kiểu “cứu em với”, có ngày tim tui nó lọt ra ngoài đó trời đất ơi.
Tháng mới mới bắt đầu thôi đó mà cảm thấy hơi khó thở rồi.
Mong mỗi ngày đều là ngày vui. Rất vui. Rất xinh đẹp tuyệt vời (như lời chồng 1/2 của mình đã nói)
No Comments