Đây là một ngày thu Hà Nội, chưa đến mùa rét co ro. Tôi, người Sài Gòn gốc, mấy khi lê la ở phố phường Hà Nội. Chợt một sớm lạnh, tôi đâm nhớ Hà Nội xưa xưa cũ cũ, nơi sương phủ la đà trên mặt Hồ Gươm. Ngồi bên bờ hồ, chúng ta không thể xoắn xít với muôn vạn đôi co, chúng ta chỉ có thể lặng im, hít thở tất cả trong – veo này, và làm mát tấc lòng mình. Không biết từ lúc nào, tôi thích viết những câu ngắn, giống như làm thơ. Tôi từ bỏ việc viết câu gì đó dài lê thê. Tôi thích dùng ẩn ý. Bài thơ đầu tiên tôi nhận được nhuận bút 30.000 đồng, được đăng ở báo Nhi Đồng, năm tôi 9 tuổi. 30.000 đầu tiên đó cao to huyền thoại biết mấy đối với một đứa trẻ…từ năm 9 tuổi, tôi ngỡ rằng mình sẽ lớn lên và kiếm sống bằng những bài thơ.
Hôm nay tôi viết một đoạn dài vì trời Sài Gòn lạnh lẽo quá, tôi còn quấn mình trong tấm chăn dày, và tôi nhớ Hà Nội – một Hà Nội chậm rãi.
Những ngày cuối năm cũ, hay đầu năm mới. Tất cả mọi người đều muốn sống chậm lại, có phải không?#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Đây là một ngày thu Hà Nội, chưa đến mùa rét co ro. Tôi, người Sài Gòn gốc, mấy khi lê la ở phố phường Hà Nội. Chợt một sớm lạnh, tôi đâm nhớ Hà Nội xưa xưa cũ cũ, nơi sương phủ la đà trên mặt Hồ Gươm. Ngồi bên bờ hồ, chúng ta không thể xoắn xít với muôn vạn đôi co, chúng ta chỉ có thể lặng im, hít thở tất cả trong – veo này, và làm mát tấc lòng mình.
Không biết từ lúc nào, tôi thích viết những câu ngắn, giống như làm thơ. Tôi từ bỏ việc viết câu gì đó dài lê thê. Tôi thích dùng ẩn ý. Bài thơ đầu tiên tôi nhận được nhuận bút 30.000 đồng, được đăng ở báo Nhi Đồng, năm tôi 9 tuổi. 30.000 đầu tiên đó cao to huyền thoại biết mấy đối với một đứa trẻ…từ năm 9 tuổi, tôi ngỡ rằng mình sẽ lớn lên và kiếm sống bằng những bài thơ.
Hôm nay tôi viết một đoạn dài vì trời Sài Gòn lạnh lẽo quá, tôi còn quấn mình trong tấm chăn dày, và tôi nhớ Hà Nội – một Hà Nội chậm rãi.
1 ngày ủ ê với bao tin tức dịch bệnh, quả đầu nhức ong ong, post nhẹ nhàng 1 tấm ảnh toe toét với mấy em cún.
Ai chưa kịp đi chơi, chắc đang rầu? Ai đang chuẩn bị ăn Tết, chắc cũng đang rầu?…
Ta nói gió tốc hết tóc mái là đưa ngay ra quả trán cao 6 phân.
Theo thầy tướng số, phần trán là đại diện cho tuổi thơ, phần mũi thì cho trung vận, và phần còn lại thì cho hậu vận.
Tuổi thơ huy hoàng là có thật. (huy hoàng cỡ nào thì chỉ có chứng nhân thời đó mới biết)
Người bạn thuở nhỏ inbox hỏi chứ “Bệnh này trị có hết không?”, bỗng nhiên thấy hoang đường lạ.
Thời gian trôi đi vội vã là có thật.
Bạn bè già đi cũng là có thật.
Có mỗi mình mình hình như đứng lại, đông cứng đâu đó trong vòng chảy thời gian.
Em gái ở phòng tổ chức cán bộ hỏi “Ủa chị, em làm giấy cho chị mới biết chị lớn vậy, bí quyết gì trẻ vậy chị?”
“Tại chị chơi với con nít đó em, con nít mới đẻ “
Mình thiệt sự không muốn lớn lên một chút nào.
Thấy chúng bạn than thở chuyện con cái, cũng thường tình, bác sỹ mà, nghe than thở thì đâu có gì lạ lẫm.
Nhưng hoang đường là ở chỗ “con của chúng bạn”, chứ hổng phải con của một người xa lạ nào đó.
Cái đứa hồi nhỏ ngồi bàn đầu chọc ghẹo mấy cô giáo nay cũng đã 2 con, gặp nó nhiều như ăn cơm bữa.
Cái đứa hồi nhỏ cứ khều khều “Ê Linh, biết cảm giác liếm một lát chanh chấm chút muối ra sao không?” lúc mình đang đói cồn cào, giờ như một ông hộ pháp nhắn chiếc tin chứ “Bệnh có trị hết không?”
Cái đứa hồi nhỏ mạnh mồm mạnh miệng YOLO, giờ ơi à làm sao cho con ăn uống nên thân nên người….
Cuộc sống hoang đường thật sự….
Chắc cũng vui.
Nhưng vui nhiều vui ít thì tuỳ hoàn cảnh, tuỳ hồ bao, tuỳ bão bùng giông gió….
Dịch bệnh thì ai cũng rầu,
người có điều kiện rầu không được đi chơi,
người không có điều kiện rầu không chở được chuyến hàng….
Bác sỹ Linh thì cứ rầu vì mãi không tháo được khẩu trang ra cho mấy đứa con dòm mặt,
mai mốt tháo ra nó lại phải làm quen..
lại từ đầu….
Hôm nay 1.12.2020,tôi bỗng thấy cuộc sống hoang đường,
khi chúng ta phải trở thành một ai đó khác mình lúc trước.
Mong mọi người sẽ đủ vui để bước qua “cơn bão” sắp tới.
Hãy cứ cười dù có đang khổ, để phần hậu vận được nở nang nha.
Thân thương,
#filmphoto#tuổithanhxuâncủatôi
Nếu bạn chưa xem #EmilyinParis thì sẽ hồng hiểu post này muốn nói gì.
(Nhiều người thắc mắc là #đào đâu ra thời gian ăn-ngủ, mà còn đua đòi xem phim…mình nhẹ nhàng trả lời là: tui họ Đào )
Chuyện là mình cũng thuộc thể loại #thích_mặc_đẹp, vậy nên, cô nàng trong Emily in Paris khiến mọi cô gái thét gào vì mỗi cảnh quay, nàng ta diện một bộ cánh khác nhau, rất kích thích thị giác, rất tự do, rất đẹp. (Ai theo chủ nghĩa tối giản thì rất không ưng )
Emily – một cô gái Mỹ, đến nước Pháp, và không hề biết dùng tiếng Pháp.
Cô ta đem sự trẻ trung, háo thắng, nhiệt tình, thông minh của mình ra, ban đầu với một ý niệm táo bạo là #thay_đổi_văn_hoá của Paris hoa lệ, nhưng như mọi người đều có thể đoán ra, dữ dội lắm là chỉ có thể #hoà_nhập chứ không #hoà_tan …
nhưng theo mình thì Emily đã bị “hoà tan” ở xứ sở lãng mạn bậc nhất ấy.
Thay đổi văn hoá là một chuyện không tưởng, mà những người trẻ như mình, thỉnh thoảng đã có ít nhất một lần ước mơ.
Khi người ta trẻ, người ta những tưởng mình sẽ nắm trong tay chìa khoá vạn năng, có thể mở mọi cánh cửa, có thể làm tất thảy mọi điều to tát.
Song,
khi một người già dặn gửi gắm lời trưởng thành như sau, người trẻ chợt nhận ra, mình chỉ là #ngựa_non: “Tại sao tôi lại phải kết bạn hay làm thân với người chỉ tạt qua nơi này, ở lại hít thở một chút, yêu đương một chút rồi ra đi?!?”
Vậy nên,
nếu chúng ta thật sự muốn thay đổi một điều gì đó, cho chính bản thân chúng ta, hay cho ai khác, chúng ta phải thật sự #hoà_tan vào cái điều làm ta trăn trở, sống với nó, hiểu nó, giận hờn nó, thứ tha cho nó, rồi yêu thương nó rất mực.
Có như vậy,
chúng ta mới kết thân được với một nhóm người chúng ta tha thiết muốn thay đổi, để giúp họ tốt hơn lên một chút ở một khía cạnh nào đó, hoặc giúp bản thân ta trưởng thành hơn một chút ở một mức độ nào đó.
Viết vầy hông biết có khó hiểu quá hông ta?
Tóm lại là,
mình rất mê cái ốp điện thoại của Emily, nên lên shoppee order liền một cái.
style của cô gái trong hình là style #boho.
chất ảnh của cô gái trong hình là Kodak gold – cuộn film màu từ mấy thập kỷ trước.
biểu cảm của coi gái trong hình là “Ủa tưởng mình là Emily in Paris hay gì?!?”
Nếu lỡ hổng hiểu người viết nói gì, thì đơn giản cứ bấm like chiếc ảnh, nếu bạn cho là đẹp nhen #tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Đó là một chiếc hình rất vui
Sau một ngày khám bệnh thì mình hay ngồi thụp xuống đất, lấy hình ra xem.
Hình của mình thì nhiều lắm.
(Giờ mà mỗi ngày post 1 tấm, thì chắc tới 50 tuổi vẫn còn hình để post.)
Phàm thứ gì “nghệ nghệ” là để an ủi tâm hồn.
Hồi 17 tuổi, mình có viết 1 bài luận “Cái đẹp sẽ cứu thế giới?”
tới giờ mình vẫn tin cái đẹp sẽ cứu thế giới.
chí ít nhìn những tấm hình đẹp, mình cảm thấy hạnh phúc.
trần gian hay bảo “cớ gì thích khoe khoang?”
mình sẽ bàn nhẹ là “một khi người ta hạnh phúc quá, người ta không giấu nổi, chứ hổng phải khoe khoang.”
Nỗi buồn giấu tịt vào trong được, chứ niềm vui ấy, khó mà giấu đi lắm.
nếu bạn vui thật sự.
Sống ở trần gian, mà chưa lúc nào vui thật sự, hạnh phúc tới mức không giấu giếm nổi, thì bi kịch quá.
Nếu lỡ bạn đang thấy buồn hay tuyệt vọng,hãy làm gì đó “nghệ nghệ” – vẽ tranh, đọc sách, đàn hát, nhìn một bức ảnh đẹp, nhìn một bầu trời đẹp, sờ bộ lông mượt mà của chú chó con, ngửi ngửi một quyển sách siêu to khổng lồ mới tinh nguyên, …. hay đọc chữ và ngắm hình của bác sỹ Linh.
Bạn sẽ tự nhiên thấy vui, rồi phì cười, cái đẹp luôn cứu rỗi linh hồn chúng ta
(ý tui nói tui đẹp đó đa!!!)
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#linhyêumàutrắng
“Có một người đi qua hoa cúc
Có hai người đi qua hoa cúc
Bỏ lại sau lưng, cả tuổi thơ mình…”
Bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ đem khoe hoài cũng sinh chán,
hôm nay đặt để vài tấm ảnh xưa cũ, để thấy lũ chúng mình đã dậy thì thành công như thế nào.
Cấp 3 của người ta mặc áo dài xúng xính,
chứ thiệt tình là mình kiếm không ra một tấm áo dài nữ sinh…(bởi vậy nên bây giờ mới mặc bù)
Tuổi thơ của mình là áo túi hộp, quần túi hộp, tóc dài tết bím, không tết bím thì búi củ tỏi.
Đó là những ngày đen nhẻm, lầy lội “làm chuyện bao đồng”…người yêu mình mà gặp mình hồi này chắc cũng không yêu nổi…
Lại là câu chuyện thời gian,
Bạn của tôi một ngày tôi nhìn ra nếp nhăn nơi đuôi mắt,
nhìn ra thớ mỡ xếp tầng trên bụng,
nhìn ra nụ cười không còn tươi như hồi 16,17 tuổi,
chỉ còn nét dại khờ là y nguyên.
Nét dại khờ của những người ưa băn khoăn,
mình đúng hay người đúng,
giấu cách mấy cũng lộ ra sự chân thành,
làm gì cũng phải chân thành.
Tất cả chúng mình bây giờ đều đẹp hơn, nhưng hồi xưa thì “ngầu” hơn phải không mọi người,
tuổi trẻ đúng thật dũng cảm,
xấu mấy cũng dũng cảm,
bây giờ đỡ xấu nên cũng đỡ dũng cảm,
heng?!?
#tuổithanhxuâncủatôi
Dạ anh/chị/em/bạn nào sinh ra ở cung Sư Tử hay Kim Ngưu, nhớ giơ tay cho em biết với nha !!! (để em kiếm chuyện làm chung)
Chuyện là em đã có một đêm trung thu thật sự #cuồng_nhiệt. Hông phải xếp đặt gì trước, nhưng đa phần lễ lạc gì đều rơi vào ngày trực của em.
Và em bỡ ngỡ nhận ra, lễ lạc thì quý chị em sinh đẻ nhiều hơn ngày thường.
Một là … vì ngày đẹp chăng?
Hai là … vì 9 tháng trước là 1 ngày đẹp chăng?
Sinh con vào #ngày_đẹp là một điều không có gì xấu xí hết mọi người ạ!!!
Và chuyện này em chỉ mới nhận ra cách đây khoảng 48 giờ.
Bỗng một hôm buồn bực trong người vô hạn độ, em có nhẹ nhàng gửi chiếc tin cho con bạn thân ngồi kế bên cấp 3, “tao đang có nhu cầu giao tiếp với loài người nào … chưa làm mẹ.” Thế là quý cô tài giỏi (người đã mời được phu nhân cựu tổng thống Obama đến Việt Nam) đã cố gắng vén tém lịch #dưỡng_tâm của bản thân để gặp em.
Nhờ một buổi trò chuyện cực kỳ #năng_suất, em vỡ nhẽ ra nhiều điều mọi người ạ, đặc biệt là chuyện #ngày_sinh nó quyết định một cách kinh hồn bạt vía thế nào lên vận mệnh một con người.
Những người làm công tác y tế như em thường cười sặc sụa vào câu chuyện như này: “Mấy chị ráng cho con em ra vào giờ đó, ngày đó, đời em khổ rồi … giờ em chỉ muốn làm sao cho con em sướng hơn em!!!” Nhưng sau ngày hôm đó, em #ngộ ra câu chuyện nọ chẳng có gì đáng cười mỉa mai.
Cuộc sống của chúng ta vốn luôn vận hành theo một quy luật.Từ rất xa xưa, thuở hồng hoang nào đó, con người đã đi tìm quy luật của cuộc sống.
Một khi chúng ta đi trật ra khỏi quy luật nọ, chúng ta vốn dĩ tưởng rằng mình #tan_vỡ, nhưng không, chúng ta lại lặng lẽ đi vào một quy luật khác, giao thoa ngấm ngầm, mà chúng ta gần như không hay biết…vì không hay biết, nên chúng ta băn khoăn, nên chúng ta thống khổ, nên chúng ta mãi cứ yêu nhạc Trịnh, và ăn đời ở kiếp với đau thương.
Ngày sinh cũng vậy.
Ngộ kỳ thời lắm mọi người ơi,
tuy mỗi cá thể là một sinh linh đặc biệt,
nhưng cuối cùng chúng ta lại ở trong một #quy_luật_ngầm.
Sướng khổ hoá ra trời định cũng đúng, con người định cũng đúng luôn, nếu chúng ta hiểu đúng quy luật.
Linh nói thường gây khó hiểu,
nên Linh sẽ dẫn nhẹ một chiếc link để ai hứng thú thì vào đọc nha:
https://www.facebook.com/…/a.14797…/1495982753874538/…
Theo thần số học thì Linh là một người yêu tự do và rất nghệ sỹ.
Linh dù làm gì cũng không thoát được quy luật này.
Và đêm qua, đêm trung thu, 01/10/2020, chào mừng rất nhiều con trai con gái đã đến với cuộc đời, các con sẽ là những người cực kỳ sáng tạo và yêu gia đình mình.
Chúc mừng Ba Mẹ các con nữa!!!
P/s: đau hai cái cổ tay muốn chớt nha, không nhảy múa nổi đâu, bạn nào cũng nặng 3 cân rưỡi trở lên, hình ảnh mang tính chất minh hoạ thui à!
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Viết tựa đề này là vì tôi không biết quý vị đàn ông có những cảm xúc này hay không, nhưng tôi biết chị em phụ nữ nào nếu sinh vào cung Bọ Cạp giống tôi … thì sẽ thường như thế này.
Thường thấy mình đơn côi lạc lõng giữa phố phường đông đúc.
Chợt một hôm lang thang giữa gió, giữa phố chiều tan tầm, bất giác nghe cô đơn chòng chàng trong khoé mắt… bất kể chị em dù độc thân, có gia đình rồi hay đã có mấy con…
đều có những khi như vậy.
Nói ra có vẻ hơi viễn tưởng,
nhưng nhiều khi chỉ cần đọc 1 dòng tin nhắn,
tôi cũng nhận ra, ở phía bên kia, người phụ nữ nọ đang #cô_đơn đến dường nào.
Phụ nữ ngộ nghĩnh lắm,
đôi khi xung quanh lắm người, vẫn cứ thấy đơn côi.
đôi khi những chộn rộn xô bồ cứ thét gào quanh lỗ nhĩ, vẫn cứ thấy ơ hay sao có mỗi một mình mình,có vẻ tinh cầu này đang chỉ có vỏn vẹn một linh hồn nhỏ,
không cần ai chèn ép,
vẫn cứ co rúm lại.
Sự cô đơn ấy mà,
đối với một số người là một đỉnh cao của tận hưởng, được làm mọi điều mình thích, không rào cản,
nhưng đối với một số người lại giống như liều thuốc độc, nỗi bơ vơ tạt vội vã vào tấc lòng như hong đến cạn khô nước mắt.
cồn cào và đắng.
thế là người phụ nữ bắt đầu reo hò gọi về ký ức, hòng chắp vá lại những lỗ hổng trong quả tim mình.
thế là người phụ nữ đi tìm sự cảm thông, tôi không nói nhiều, tôi cũng chẳng cần ai hiểu, nhưng tôi nhất định phải bộc lộ ra rằng, tôi có điều muốn nói, … đơn giản vì … tôi muốn giải thoát khỏi sự đơn độc này.chỉ cần một cái #seen cũng đượcchỉ cần một cái cũng đànhđó là nhu cầu thiết yếu của một linh hồn đơn độc nhưng không muốn bị đầu độc bởi chính bản thân mình.Bạn bè tôi hay nói tôi nhiều chữ.
Có những lúc như bây giờ chữ nó trào ra ở đầu ngón tay, nếu không bấm xuống, sẽ tức anh ách ở lồng ngực, rồi sinh khó tiêu, rồi sinh đau bao tử.
Và thiệt sự tôi chẳng muốn tự đầu độc mình.
nêntôi phải viết ra thôi.
Phụ nữ ấy mà,
luôn có nhu cầu chia sẻ,
bạn biết không,
khi phụ nữ bắt nhịp được với một chiếc áo thích ơi là thích, hay một món dụng cụ nhà bếp cực cực cực tuyệt vời, lúc đó, họ được sẻ chia lòng yêu cuộc sống với món hàng vô tri nhưng chứa đầy ẩn ý của nhà sản xuất.
hoá ra trên đời này, phàm thứ gì do con người tạo ra, vốn tuyệt nhiên không vô tri.
Và chúng ta tạo ra những thứ không vô tri để có thể san sẻ cùng mình những nhu cầu thiết yếu rất con người.
Tóm lại, tôi là phụ nữ, rất con người và cực kỳ cô đơn.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
http://www.nhaccuatui.com/…/vung-lay-cua-chung-ta-le…
Hồi mình 20 tuổi, mình có ôm một giấc mơ. khi nào tốt nghiệp sẽ nộp đơn cho UNICEF, đi Châu Phi khám chữa bệnh cho con nít ở những vùng đất khắc nghiệt nhất.
Hơn 10 năm sau, mình phát hiện ra nhiều sự thật. Một là, giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ. Hai là, khỏi đi đâu xa, xứ mình ở đã là một vùng-đất-khắc-nghiệt rồi.
Vùng đất này khắc nghiệt, khắc khổ đến nỗi con nít khỏe cũng thành bệnh, con nít bệnh thì được cho là khỏe.
Cái xứ này càng sống càng thấy như sa lầy, sa lầy, sa lầy….
Người ta chấp nhận với con bệnh. Người ta chấp nhận với cái chết dễ dàng như thể mở miệng phun ra những con chữ vô thưởng vô phạt như “sắp chết” “chết đến nơi” “chết hết”….
Mình đặc biệt ghét chữ “chết”, chắc tại mình ham sống quá. Mình đặc biệt ghét ai phát ngôn chữ “chết” với bọn con nít sức sống tràn đầy.
Mình quyết không sống ở chỗ chết chóc.
Bọn con nít đáng yêu là thế, sức sống mãnh liệt là thế, lấy một hai ống máu, khóc rú lên rồi sẽ khỏe như văm thôi.
Hãy cứ tin là “con sẽ khỏe.” hãy cầu nguyện là “con chắc chắn khỏe”. hãy tự kỉ ám thị là “sống, sống, sống” rực rỡ như mặt trời mới mọc vậy đó. Cái chết vốn không thể chối bỏ. nhưng hãy để mỗi sự ra đi đều bình yên, bình yên cho cả những người còn sống.
Chữ của DNPL luôn khó đọc. Vậy nên DNPL chưa ăn được giải Nobel.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#olddays
Đêm mơ phố ban ngày
Người chụp tấm ảnh này (và tất cả những tấm ảnh đẹp khác) hiện không khoẻ.
Mình đã tồn tại ở trần gian này đủ lâu để nhận ra drama cuộc đời thường đổ vùi vào những người hay lao đi trong bóng tối. Vì vậy, mình lại yêu thích buổi ban mai nhiều hơn, thích ngồi trong nắng và nghe mồ hôi gieo mầm.
Đêm nay mình đi trực như bao đêm khác, đón hết thiên thần nọ đến thiên thần kia lao vào cuộc trần ai, khóc rồi cười.
Đêm nay mình nhìn ngắm hết trẻ nhỏ đến người lớn trong tịch mịch.
Mình nhận ra hơi thở của con người êm như dải lụa mỏng manh phất phơ trong gió mùa thu.
Mọi người đều ra sức giữ gìn dải lụa mùa thu ấy, như một báu vật, mà mới hôm qua đây thôi, khi chưa nằm trên giường bệnh, họ đem vứt dải lụa ra mưa giông, mặc cho sấm chớp đì đoàng.
Đêm em nằm mơ phố.
nằm mơ khi hai mắt còn trợn tròn.
Đêm nay em còn thức.
#tuổithanhxuâncủatôi