Đêm mơ phố ban ngày
Người chụp tấm ảnh này (và tất cả những tấm ảnh đẹp khác) hiện không khoẻ.
Mình đã tồn tại ở trần gian này đủ lâu để nhận ra drama cuộc đời thường đổ vùi vào những người hay lao đi trong bóng tối. Vì vậy, mình lại yêu thích buổi ban mai nhiều hơn, thích ngồi trong nắng và nghe mồ hôi gieo mầm.
Đêm nay mình đi trực như bao đêm khác, đón hết thiên thần nọ đến thiên thần kia lao vào cuộc trần ai, khóc rồi cười.
Đêm nay mình nhìn ngắm hết trẻ nhỏ đến người lớn trong tịch mịch.
Mình nhận ra hơi thở của con người êm như dải lụa mỏng manh phất phơ trong gió mùa thu.
Mọi người đều ra sức giữ gìn dải lụa mùa thu ấy, như một báu vật, mà mới hôm qua đây thôi, khi chưa nằm trên giường bệnh, họ đem vứt dải lụa ra mưa giông, mặc cho sấm chớp đì đoàng.
Đêm em nằm mơ phố.
nằm mơ khi hai mắt còn trợn tròn.
Đêm nay em còn thức.
#tuổithanhxuâncủatôi
No Comments