Mọi người thường nghĩ bác sỹ đi trực là trắng đêm.
Nhưng sự thật là sao mà trắng nổi, con người mà.
Sau một ngày gắng sức, adrenalin cứ tăng vùn vụt trong người thì đến một giới hạn nào đó sẽ sụp xuống.
Chân run trước.
Rồi đến cổ.
Thấy cái cổ có gắn cái đầu không còn thuộc về mình.
Chắc thuộc về một giống loài khác, loài hươu cao cổ hay dơi
Tôi rất thương các bạn nữ hộ sinh/ điều dưỡng của mình. Các bạn thức cho bác sỹ đi ngủ.
Đêm qua, chúng tôi mở nhạc Bằng Kiều ê a “những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em (Vy) chở mùa hè của tôi đi đâu…”
Chị điều dưỡng cho con người ta bú…
nước mắt ngắn dài nhớ con mình,
“Con có nhớ Mẹ không?”
Rồi tôi nghe tiếng sụt sùi.
Đứa chưa chồng chưa con là tôi như kẻ lạc loài.
Tôi đi làm sống chết cũng mặc. (tất nhiên là sống vui hơn)
Nhưng người Mẹ nọ nhớ con, thật bao la.
Mùa dịch Chị đi làm, phải gửi con về quê xa, cách ly cho trọn 2 tuần lễ.
Vuốt ve con người ta mà ruột gan nóng hây hây.
Các con thương các má mà ngoan lành.
Các con ơi,
Tiếng khóc làm chạnh lòng,
Các con no lòng,
Các má xót xa.
Cảm ơn những nữ hộ sinh xinh đẹp đã thức cho Linh ngủ.
Đêm vẫn là đêm.
#bsphuonglinh
No Comments