Nếu có một chiếc phòng khám của riêng mình, mình thích không mặc áo blouse lúc thăm khám cho bệnh nhi.
Có một vài nghiên cứu đã chỉ ra rằng, bọn trẻ con sợ #áo_trắng kinh khủng, vì những bóng dáng ấy, sẽ làm cho các con đau.
Thông thường cơn đau đầu tiên được định hình do người khác gây ra là #đau_do_chích_ngừa. Phàm điều gì #lần_đầu cũng gây bất ngờ và không kịp ứng phó, nên đâm ra sợ hãi. Sau vài ba lần thì thành ra #ám_ảnh.
Lúc chúng ta đối đãi với con trẻ, chúng ta hay bỏ qua bước #tôn_trọng, bước #lý_giải, bước #giảm_đau. Chúng ta tự cho rằng con trẻ sẽ “quên thôi mà”, ừ thì quên nhưng sẽ rất dễ dàng xốc lên trong tiềm thức cơn hãi hùng tưởng đã trôi tuột đi đâu mất.
Chiếc áo blouse giống như #áo_giáp của người thầy thuốc về cả mặt chức năng lẫn ý nghĩa. Tuy nhiên, nếu lúc nào chúng ta cũng giữ định kiến nọ trong mọi tình huống, sẽ gây ra #khổ_sở cho con trẻ.
Tôi thích mặc srub (quần áo thuận tiện sử dụng trong phòng mổ hay những đơn vị cách ly), và nếu có nhiều màu sắc khác nhau càng tốt, vừa sạch, dễ làm việc, lại không doạ bọn trẻ. Vậy nên mọi người hay thấy bác sỹ Linh trong bộ srub màu hồng . Hoặc bước ra bên ngoài, nếu cần tiếp xúc với các con, có thể chỉ là trong trang phục thông thường, giống ba, giống mẹ các con.
Những món đồ nghề thăm khám, sẽ chả bao giờ làm các con đau.
Và bác sỹ, cũng hông làm con đau bao giờ.
Chúng ta khi nào sẽ bước qua định kiến, để tất cả mọi người cùng hạnh phúc? Bác sỹ cũng được quyền được mặc đẹp mà nhân loại ơi!!!
No Comments