Hôm nay chị em tôi gặp nhiều ca chậm phát triển tới khám.
Em hỏi tôi: “Sao mà chịu nổi chị ha!”
Tôi nói: “Lúc đầu, em sẽ không chấp nhận, không chịu nổi, nhưng sau đó tự nhiên sẽ chịu nổi.”
Có những người Mẹ đã #chịu_nổi không phải 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm, mà những 80 năm.
Họ chấp nhận làm Mẹ tới răng long đầu bạc.
Không phải họ không cần tự do, hạnh phúc.
Mà tự do, hạnh phúc là bông hoa đã héo đi khi khu rừng yêu thương phủ lấy toàn bộ trái tim – khối óc họ.
Những người Mẹ này họ không có hạnh phúc đâu.
Cao hơn cả hai chữ #hạnh_phúc rất lửng lơ, rất màu mè, đứa con đã trở thành #cục_thiền của họ, những người Mẹ này họ sẽ không khóc nhiều, không cười nhiều, họ giống như Mẹ Teresa – nhưng thay vì cứu vớt muôn vạn con người – họ cứu vớt đứa con xinh đẹp của mình.
Và sẽ may mắn hơn, nếu có người đàn ông cùng họ sẻ chia phần #thiền_định nọ, thế giới đã khác, cuộc sống đã khác, hà cớ gì cứ chỉ gọi Mẹ phải không, chữ Ba dễ phát âm ra hơn trăm lần.
Bạn không cần mủi lòng cho những Bà Mẹ Anh Hùng này đâu, bạn chỉ cần vỗ đùi họ cái đét, khen “Em giỏi lắm!” cho đã tâm can của bạn, rồi vuốt chân đứa nhỏ hiền lành – cười với con thật tươi, dù cả thế giới nói “không có phép nhiệm màu đâu”, Mẹ con vẫn tin là có, cho tới ngày bà ấy 80 tuổi.
Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí. để sống sót.
LIFESTYLE MEMORIES Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống
No Comments