Có những ngày – rất ít trong năm, mình sẽ ốm – rất – căng.
Mùa này năm ngoái ở dã chiến, mình đã gọi đó là trận – ốm – cảm – tử.
Mùa này năm nay, giữa bộn bề bao la bát ngát việc công – việc tư, mình lại đổ bệnh. Mình chưa bao giờ bệnh quá nặng, nếu có nặng thì chắc là do làm – bộ.
Mình đã đang đi qua những ngày mơ hồ lắm.
Mình đã lọc cọc lấy laptop ra định bắt tay viết tiếp cuốn sách còn dang dở, thì đầu đau như búa bổ, lại lý do lý trấu cho những dở dở ương ương và ngậm ngùi gập laptop lại.
Bà Ngoại Ngô nói: “Đeo hoa lên đầu rồi cho Bác Linh khám nha!”
Các em bé đẹp đến chơi với Bác Linh đều xinh đẹp vô ngần.Bà Nội, Bà Ngoại cũng thương yêu Bác Linh vô ngần.
Mình đơn giản muốn ghi lại một cách rất thiệt thà những khoảnh khắc đốn tim nọ. Nhưng vì đang – vui – quá, chữ của mình chạy trốn. Chữ của mình hay đến vào những cơn buồn bất chợt. Dạo này mình ít – bị – buồn. Mình thương quá những ngày tháng năm được sống rất con người, không thần thánh hoá lẽ đời hay hoa mỹ hoá triết lý nhân sinh. Mình thấy mọi người xung quanh mình đều vui.
Trong mơ hồ của cơn đau đầu chật vật, mình post chiếc hình xinh xẻo mà cô Thúy Nguyễn đã vô tình bắt được Bác Linh và em Ngô và Bà Ngoại em Ngô – nhắc nhở rằng: Bác Linh đã làm việc lại rồi nha Ba Mẹ ơi! (Thương ghê, bữa giờ toàn bảo thấy Bác Linh sắp cưới nên hổng dám gọi Bác Linh, Bác Linh còn lân la tới cuối năm mọi người ạ )
No Comments