Đèn đêm luôn hút mắt người nhìn
Đèn đêm, trong chút lung linh có chút mơ hồ,
trong chút tĩnh có chút lạc lõng,
con người đứng giữa đêm,
thường thấy bơ vơ.
Rất nhiều đêm, tôi đứng ngẩn ngơ trên sân thượng bệnh viện,
nhìn trăng,
lại nhìn ánh đèn hắt ra từ phía những phòng hồi sức.
Rất nhiều đêm, tôi thấy lòng mình ngơ ngác giữa tiếng ò e í của xe cấp cứu,
nhìn lập loè của những xác xơ,
tôi nhận ra đêm ở bệnh viện chẳng bao giờ là vui, cũng không hẳn là buồn, tất cả đều mơ hồ.
Đêm,
nếu không phải đứng một mình,
sẽ chợt mỉm cười.
Đêm,
nếu có chút lung linh bủa vây,
sẽ chợt thấy xuyến xao.
Một khi tiếng con nít khóc không còn là nỗi ám ảnh,
tôi hân hoan đi giữa đêm như một kẻ độc hành bản lĩnh,
tôi độc thoại những hoan hỉ của quả tim mình,
và bất giác, tôi nghe tiếng lúp đúp nhịp nhàng, ngân nga như khúc nhạc giáng sinh.
Đêm vì vậy mà không còn cô đơn.
Vì có ai đó để nhớ về, và được nhớ.
No Comments