Và Linh đã vui vẻ trong ngần ấy năm cuộc đời…
Hôm nay sân thượng bệnh viện gió thật là to.
Linh bỗng thấy bị thổi bay đi,
giá mà Linh có một đôi cánh,
chắc Linh sẽ bớt chông chênh.
Đôi cánh ngoài chuyện giúp cho một số giống loài bay lên, còn giúp chở che và bảo vệ một thể xác héo hon gầy mòn.
Linh dạo này mập ú.
Vậy mà giữa bao la trời đất,
Linh lại thấy héo hon.
Hôm nay lại một câu chuyện ngộ kỳ thời.
Trong một hoàn cảnh A, Linh chỉ là một sinh linh mờ nhạt giữa đất trời.
Trong một hoàn cảnh B, ông bố cầu xin Linh cứu đứa con của ổng.
Mọi thứ cliché như câu chuyện của bao người thầy thuốc trên đời.
Chỉ là bản thân Linh cảm thấy,
con người ta, vì sự sống của người khác, một lúc nào đó, quên thân mình, bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh, thấy bản thân mình tự do hẳn, vượt lên trên mọi giới hạn tầm thường hằng ngày của bản thân ta.
Câu chuyện kỳ tích, bạn đọc thấy nhan nhản ở đâu đó,
một hôm phải chính bản thân bạn trải qua,
bạn mới thấy nước mắt cứ tuôn ra ào ạt,
không cách nào cầm lại được.
Câu chuyện kỳ tích hôm nay của bác sỹ Linh, là có một người đồng môn, nhắn một cái tin, lập tức xuất hiện như một vị thần, và giúp được một em bé xinh yêu, đôi cánh hôm nay nếu được, xin tặng cho người đồng môn nọ.
Và vì những chuyện ngộ kỳ thời như vậy, Linh đã sống vui vẻ ngần ấy năm … đến bây giờ, mặc dù Linh đã biết buồn từ thuở trong nôi.
No Comments