Hôm nay chúng tôi ngồi kể với nhau về tuổi thơ của mình với chủ đề chính yếu: “Ba Mẹ đã từng #kỳ_vọng như thế nào ở chúng tôi khi còn bé?”
1001 bà mẹ ông bố đến khám với tôi đều chỉ hướng tới nội dung “Làm sao cho con ngủ ngon, ăn giỏi, lên kí, không vặn vẹo?”
Vì sao có những khoá học Easy bán tận mấy triệu đến mấy chục triệu vẫn có người mua, vì Ba Mẹ kỳ vọng “con mình sẽ giống như con người ta” hoặc #hơn !?!
Hồi xưa lớp Lá có đứa đã nói tiếng Anh như gió, cứ hễ 9,5 là khóc đến khi cô giáo dạy tiếng Anh gạch điểm 9,5 sửa thành 10.
Tội lắm,
tội cho tuổi thơ một hôm bỏ mặc ô ăn quan, bỏ mặc trò tạt lon vui hết buổi trưa nắng hè, bỏ bạn, bỏ bè, bỏ búp bê, bỏ hết.
Đứa nhỏ ngồi ôm tất cả sách vở nâng cao, ngồi chép bài giải toán làm văn như bị ai bỏ bù mê thuốc lú.
Mà không cần đòn roi gì kề vai kề cổ.
Mà chỉ cần một #sự_kỳ_vọng rất vô hình.
Sau khi được kỳ vọng, đứa trẻ tự hình thành một rào cản vô hình với tất cả cuộc chơi, đứa trẻ nhận ra mình sẽ #chỉ hạnh phúc và mọi người khác đều hạnh phúc nếu nó đạt điểm 10.
Nó cảm thấy hân hoan khi nhận được sự tung hô.
Nó cảm thấy tủi hờn khi không được đứng thứ nhất.
Nó – đi – lệch – khỏi – quỹ – đạo – hạnh phúc tự thân.
Nó biết nó không thuộc hạng thiên tài, nên nó cần #khổ_luyện.
Đã nói là khổ luyện, tất nhiên phải #khổ.
Vậy tóm lại là khổ hay sướng khi có một tuổi thơ huy hoàng?!?
Một kỳ thi đại học nữa đang diễn ra.
Những kỳ vọng nếu đem định hình sẽ như muôn vàn bong bóng bay rợp kín đất trời, nhiều hơn cả số lượng người bị nhiễm Covid.
Nói đâu xa, nói lại gần gần,
mấy đứa nhỏ mới sinh, Ba Mẹ cứ kỳ vọng nó ăn ngoan, ngủ khoẻ, đâu được chừng 14 ngày trộm vía ngoan lành, tới ngày thứ 15 khóc gay gắt như ai ngắt véo, thế là #vỡ_mộng, sụp đổ kỳ vọng, tức tưởi héo hon.
Dạy con không phải dễ.
Dạy làm sao để đứa trẻ hạnh phúc, và Ba Mẹ cũng hạnh phúc nữa, thiệt sự khó khăn vô vàn.
Tôi là người #không đọc sách dạy con.
Vì tôi biết mỗi đứa trẻ có một linh hồn rất khác biệt, một thể chất khác biệt.
Chúng ta không thể mang những gì #bất_biến trong sách để áp lên một sinh linh biến đổi mỗi ngày, thậm chí mỗi giờ.
Tôi chỉ mong Ba Mẹ sẽ cố gắng để #hiểu con mình, hoặc đọc sách hay đi học để tìm cách #khám_phá tâm tính của đứa con mình, để hoà hợp cùng con, để cùng con lớn lên và chính chúng ta cũng lớn lên.
Có những ngày, đêm về tôi chảy nước mắt vì những #hão_huyền của Ba Mẹ dành cho đứa trẻ non nớt của mình.
Chúng đơn giản cần một que kem. cần một cái vuốt ve. cần một cuộc chuyện trò.
Nhưng Ba Mẹ lại vẫn cứ còn đang mơ.
#bsphuonglinh
Bé Khoẻ Bé Ngoan 7 tuổi, tôi đã đồng hành cùng các con 7 năm, không quá dài nhưng đủ lâu để biết các con muốn gì….
muốn nói chuyện…
xin chấm hết ở đây.
12/08/2013 – 12/08/2020
Chuyện là mọi thứ vừa mới hơi bình thường trở lại, nay lại rục rịch quá nhiều nguy cơ #sắp_không_bình_thường.
Sáng ra mở điện thoại lên là y rằng tin nhắn nổ ỳ đùng, muôn vạn cách hỏi, nhưng tựu lại chỉ là “Bác ơi các bước sơ cấp cứu cho con như thế nào cho đúng?”Con nhỏ hay con đã lớn, một con hay hai con, một khi con đã bệnh, thì Ba Mẹ Ông Bà cứ 1 bài xoắn xuýt lên, và thường xử lý chưa kịp thời, chưa hợp lý, chưa hiệu quả.
Thứ nhất là quá yêu con … nên bị #làm_mờ, mờ hết mọi giác quan để nhận định đúng đắn, mờ hết mọi kỹ năng để xử lý cho kịp thời.
Thứ hai là quá yêu con … nên bị #hoang_mang_không_biên_giới, khó có thể diễn tả nỗi lo không đáy của Ba Mẹ, nhất là trước thời đại nghĩ rằng có sẵn Google – có gì bất trắc sẽ mở lên tra – ai ngờ lính quýnh quá chẳng hiểu Google nói gì và phải làm gì? làm rồi lại đâm lo, làm vậy đúng không?
Tóm lại là nếu yêu con, bạn hãy sẵn sàng hiểu và thực hành các bước sơ cấp cứu như một phản xạ, không cần đợi đến những tai nạn kinh hoàng, mà chỉ là những xử lý rất vụn vặt trong đời sống hằng ngày … nhưng để lại những ám ảnh khủng khiếp cho cả bạn và con trẻ.
Nguy cơ dãn cách xã hội trở lại đang rập rình.
Lớp sơ cứu offline, diễn ra trực tiếp sáng thứ 7 ngày 1/8 ở Touchie Feelie – Lớp giải pháp dành cho Cha Mẹ hiện đại, có lẽ sẽ chỉ tổ chức thêm được một lần này rồi lại tạm ngừng.
Trước dịch, gần như hàng tuần Touchie Feelie đều mở lớp để đáp ứng nhu cầu của Ba Mẹ muốn học hỏi tham gia. Mình thật sự rất áy náy vì lớp online không thể thay thế được lớp học trực tiếp, Ba Mẹ được trao đổi và thực hành nhiều hơn.
Chuyện sơ cấp cứu cho con, thật ra không khó, quan trọng là phải tập thành phản xạ.Bạn không thể làm gì cho con, nếu để tình yêu che mắt.
Mọi tình yêu trên đời đều mù quáng có phải không?
#bsphuonglinh
P/s: Ba Mẹ muốn đăng ký lớp cứ inbox cho Bác hoặc Touchie Feelie nha
Câu chuyện #cầm_cân_nảy_mực
Cầm cân nảy mực là cách nói của việc phải quyết định điều gì đó có tính chất #hơi quan trọng.
Ông bà dạy trăm hay không bằng tay quen, phàm việc gì ở trên đời cứ làm mải làm miết sẽ thành phản xạ có điều kiện.
Làm bác sỹ cũng vậy,
cứ có bao nhiêu việc đó làm tới làm lui hoài, con nít khóc 99 kiểu thì nghe ngót nghét vài ngàn lần, xem ra cũng biết ngay là khóc vì điều gì, khóc mạnh hay khóc yếu, khóc nghẹt mũi hay khóc ị hổng ra…
Nhưng mà dù có làm chuyện đó, vài ngàn lần, tôi vẫn thấy âu lo.
Hồi mới ra trường, với đứa con thở máy đầu tiên, phải nói là tuyệt nhiên không dám ngủ, không dám về nhà, cứ ráo riết hướng theo con, tới hồi con cai được cái ống cứng lạnh lẽo nọ mới thở ra cái vèo.
Giờ làm vài năm, tay chân cũng quen, đầu óc cũng quen, nhưng cứ hễ phải quyết định điều gì đó #hơi_hơi quan trọng lại có chút ngổn ngang.
Cái sự hơi hơi đó có khi ảnh hưởng tới sinh mạng.
Cái sự hơi hơi đó có khi là nỗi ám ảnh suốt một cuộc đời còn mới tinh nguyên.
Tôi dùng chữ “hơi hơi quan trọng” ở đây, là vì phàm việc gì ở trên đời đều thành “quan trọng” sẽ làm cuộc đời này rất mực tối tăm.
Người ta hay nói việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Mình không được xem nhẹ, nhưng cũng thể cho qua một cách hững hờ. Ra quyết định trong nghề nghiệp của chúng tôi ngoài căn cứ khoa học, ngoài kinh nghiệm nghề nghiệp, ngoài phác đồ, pháp luật, còn có tính nhân sinh.
xem ra đã lỡ chọn cái nghề học cả một đời cũng không dám nhận “giỏi”, không dám nhận “hay”, nhưng cũng không được phép sai lầm.cái nghề gì kỳ cục…
Mạn phép viết một dòng vô cùng #cliché: tôi đã không ngừng học tập.
Tôi biết ơn hết thảy những người đã cho tôi lời khuyên trong nghề nghiệp, những người Thầy, người Anh, người Chị, những người đã kinh qua trăm trận, gan lòng xao xác nghìn cơn vì những mặt bệnh từ đơn giản tới khó nhằn. Mình hông biết, mình cứ phải hỏi.
Mọi lời chỉ dẫn trên đời đều quý giá.
Bạn muốn học sẽ có người dạy.
Vậy nên mình cứ chăm học.
Học cách ra quyết định.
phải âu lo để còn rất con người.
nhưng phải đúng để bớt làm khổ đời các con.
Ai hỏi tui sao học hoài vậy, chừng nào mới hết học?
Chừng nào cầm cái 2 cái thứ trong hình này (ống nghe, que đè lưỡi) lăm lăm trước mặt con nít, mà con nít nào cũng cười, tui sẽ ngừng học nha!
#bsphuonglinh
Ai chơi lâu với Linh đều biết Linh đi tới đâu cũng bọc món bảo bối này.
Bạn #ống_nghe này nhỏ xíu xiu à, nên cũng gọn gàng cho mọi loại túi giỏ. Nghe đồn hãng này không còn sản xuất loại ống nghe mặt nhỏ xíu xiu này nữa, nên có vẻ hông có đụng hàng ai đâu.
Mặt nhỏ này đặt vừa đủ khuôn ngực tí ti của các bạn sơ sinh, cả những bạn non èo cũng khá là vừa vặn nè.
Hổm rày mùa mưa về, đón nhiều bạn #có_dị_tật mà trong lòng cứ thấy buồn thỉu buồn thiu.
thấy Ba Mẹ các bạn dũng cảm thiệt sự.
thấy tạo hoá kỳ lạ ghê.
hoá kiếp một con người đã cho mang tội.
hoá kiếp một con người không toàn vẹn hoá ra là mang trọng tội.
tội với bản thân sự lớn lên của mình.
và tội với những người sinh ra mình.
Một Bà Mẹ tâm sự với tôi rằng, hồi khám tiền sản, đi hết tất cả những bác sỹ Sản hàng đầu, đều bảo con mình sinh ra sẽ phần nhiều không lành lặn.
tối về người phụ nữ khóc. khóc miết.
rồi còn thấy ảo giác.
rồi vạ vật đủ mọi cảm giác trên trần gian.song chị vẫn sinh con ra.
chọn tin con. tin chính mình.
Trong một cuộc tranh biện của sinh viên về việc có nên sinh ra một em bé được chẩn đoán dị tật, dị hình,
những người trẻ tuổi một bên đồng thuận, một bên phản đối đã đưa ra nhiều lý lẽ để bảo vệ quan điểm của mình.
một bên yêu thương bà mẹ, một bên yêu thương đứa trẻ.
lẽ nào cũng đúng.
mọi người thường thích kỳ tích.
tuy nhiên, thần hộ mệnh không phần nhiều đứng về phía số đông.
tôi không đứng về phe nào cả.
tôi về phe của sự dũng cảm.
nếu đã quyết định sinh con ra, hãy dũng cảm chịu trách nhiệm, dũng cảm như lúc bạn quyết định giữ con lại.
Trong bệnh viện Nhi thường có một phòng gọi là phòng #con_bỏ_rơi, Từ Dũ có hẳn một làng Hoà Bình, để lại một đứa con thơ dại, hẳn những người cha người mẹ ấy cũng có một tấc lòng dũng cảm.
Sự dũng cảm xem ra cũng có nhiều mặt.
Đứa trẻ rồi sẽ lớn lên.
Ba Mẹ rồi sẽ lớn lên.
Không bàn chuyện sống chết.
Chỉ bàn ai lớn lên dũng cảm.
#bsphuonglinh
Cùng xem vấn đề
#Trầm_cảm_sau_sinh
tại link : https://youtu.be/-Hk68UuOQEU
Thường sáng trăng thì gần như mình cũng thức trắng.
Đêm qua các thiên thần nhỏ tranh nhau ra đời, có vài bạn cùng giờ tuổi, bác chạy đằng đông rồi chạy đằng tây.
Đêm qua bước qua khu vườn trên sân thượng toà nhà cũ bệnh viện, mình bị ánh trăng chói sáng làm cho loá mắt.
Trăng sáng tưởng khuất sau đám nhà cao tầng, nhưng bỗng nhiên ló dạng rọi đường cho cô gái “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình” đi đón con người ta.
Đêm sáng trăng ẵm ôm mấy đứa con người ta, thấy mông lung “Bọn trẻ lớn lên có vui không? Mẹ các con có vui không?”
Mấy bà Mẹ hay nhắn hỏi mình “Con em bị abc xyz vầy là có bình thường không bác sỹ?”
Các bà ấy thường nhận lại câu hỏi “Em có khoẻ không em? Em có buồn không em?”
Và rồi câu trả lời mình nhận lại được thường cỡ trang A4 về tất cả uất nghẹn mà bà Mẹ mới sinh đã nhẫn nhịn tầm mấy chục ngày qua, nay trào ra như vỡ ối.
Hổng phải hổng vui, mà là tại #bị_buồnMình hay bị buồn nên mình hiểu cảm giác không khống chế được cảm xúc của bản thân.
Quan trọng là có chịu thừa nhận mình đang buồn hay không thôi?
Đêm qua trăng sáng? Bạn có #buồn?
#bsphuonglinh#filmphoto#trăng_sáng
Cứ há miệng to như cá sấu, Bác sỹ sẽ không phải dùng đến que đè lưỡi.
Cứ há miệng to như cá sấu,
Bác sỹ sẽ yêu thương mà nhớ nhung đàn con ngoan.
Cứ há miệng to như cá sấu,
Thẳng ngay và nói lời đanh thép
Cuộc đời có quanh co cũng hoá an yên.
Một bài học nhỏ cho cuộc sống lớn.
Nhớ bầy con lớn, trong khi chăm bầy con nhỏ.
Dịch bệnh đã qua chưa?
#bsphuonglinh
Photo: Hình cô giáo An Ho chụp
Sáng nay kết thúc lớp online “Cần làm gì KHI BẠN CÓ MỘT ĐỨA CON KHÔNG KHỎE?” [https://youtu.be/dUER5pv_D6c ] cùng với Cô song kiếm hợp bích…xem ra vẫn ăn ý như cách đây chục năm hồi mình còn là sinh viên.
Hồi năm thứ 2, lúc học môn Tâm lý ở Đại Giảng Đường, nhớ như in là giảng đường vắng hoe, không phải vì là môn học không được ưa chuộng, mà vì hôm đó mình nhớ cũng mưa như hôm nay. Cô bước vào trông rất buồn và gần như muốn huỷ lớp, Cô bảo các bạn có gì muốn hỏi thì Cô giải đáp. Mình đã viết 1 mảnh giấy nhỏ: “Cô ơi, em chạy từ Thủ Đức lên học môn Cô, xa lắm Cô ơi, Cô dạy nha Cô!”
Các bạn thương mến, có lẽ không thể ngờ được là tới tận bây giờ mảnh giấy nhỏ xíu xiu nọ Cô vẫn giữ lại.
2 năm sau, khi cô sinh viên y4 băn khoăn đi tìm lẽ yêu đời, chạy khắp ngõ tìm cố vấn chuyên môn để thành lập Bé khoẻ bé ngoan chăm sóc và giáo dục sức khoẻ cho bệnh nhi, đi đến đâu cô gái nhỏ cũng được quăng cho một câu: “Em nghĩ em làm được sao? Liệu em có làm tổn thương các con hơn không?”. Và sau bao nhiêu phen bị chối từ không thương tiếc, cô gái gặp lại Cô giáo dạy môn Tâm lý, nói với Cô tất cả mong ước, kỳ vọng vào một câu lạc bộ tình nguyện sẽ rất y khoa, sẽ giúp các con học hỏi cách thức tự chăm sóc bản thân và vượt qua đau khổ bởi những thủ thuật y khoa bắt buộc. Vẫn là một bài thuyết trình đó, nhưng người nghe rất khác. Đôi mắt vẫn bao năm nay sáng long lanh khi nghe cô sinh viên nhỏ nói lên kỳ vọng của bản thân. “Làm đi em, Cô sẽ giúp!” “Phải làm Linh à!”. Vậy là CLB Tình nguyện Bé Khỏe Bé Ngoan đã danh chánh ngôn thuận xuất hiện trên trần gian như một giấc mơ.
Và rất rất lâu sau, bây giờ, Cô và em trở thành đồng nghiệp, một cuộc hội ngộ vô cùng hữu duyên. Bé Khoẻ Bé Ngoan vẫn sống rất khoẻ mạnh và hữu ích.Và rất rất lâu sau, em lại cảm thấy được tiếp thêm nguồn cảm hứng để làm bước thứ 2 của trong kế hoạch 10 năm: sau giáo dục sức khoẻ cho các con, là giáo dục sức khoẻ cho những người sẽ vì các con mà cố gắng.
Vẫn là đôi mắt long lanh tươi trẻ.
Vẫn là giọng cười sang sảng.
Vẫn là sự tâm đầu ý hợp tới mức sung sướng.
Có lẽ cảm thấy biết ơn nhất trần đời là được sinh ra trong một gia đình sẽ ủng hộ mọi điều mình làm, được gặp những người Thầy sẽ chắp cho mình thêm đôi cánh.
Vậy thì Đào Nguyễn Phương Linh đã quá giàu có, chút vụn vặt mà những kẻ tầm phào nhìn nhận giá trị của tình yêu thương mãi mãi là vụn vặt.
Chân lý nằm ở chân tình các ông ạ
#bsphuonglinh
Tôi nói các bạn nghe,
niềm vui của tôi thiết nghĩ sao dễ dàng,
Tôi luôn nghĩ là ở nhà nuôi mấy bạn búp bê y như Kumanthong sẽ cực kỳ creepy, ông bảo vệ phòng mạch tối đi kiểm tra các tầng, thấy các bạn búp bê này còn la làng sợ hãi.
Vậy mà mấy đứa trẻ tôi đến tận nhà (homevisit) trong nghiên cứu lại lôi ra ôm ấp yêu thương thế vầy.
Bởi mới nói con trẻ rất là trong sạch.trong sạch trong nghĩ suy, trong sạch trong hành vi, trong cảm xúc.Có một đợt tôi viết bình luận cho câu văn “Trẻ con không sợ chết” của Nguyễn Nhật Ánh, tôi thích thật sự cách chú Ánh nhìn nhận về các con, đứng ở góc độ của các con để nói lên tất thảy những điều tào lao thiên đế ở trên đời nhưng lại vô cùng có nghĩa với sự #trong_sạch.
Giữ cho tâm trí trong sạch, bạn sẽ thấy cuộc đời chỉ có đầy yêu thương, như em bé trong hình này, là chị ba trong một gia đình đó nhen.
Cảm ơn các con cho bác niềm vui trong lao động khoa học nhưng nhân văn.
Gửi ngàn yêu thương,
#bsphuonglinh
——————-
LÀM SAO ĐỂ TIẾT KIỆM SỐ TIỀN NUÔI CON TRONG MÙA DỊCH NÀY?
Mời Ba/Mẹ đón xem một chuyên đề siêu thiết thực: NHỮNG VẬT DỤNG CẦN THIẾT TRONG CHĂM SÓC TRẺ NHỎ với sự tham gia của TS. BS. Phạm Diệp Thuỳ Dương và BS. Đào Nguyễn Phương Linh đừng quên nhấn subcribe (đăng ký kênh) của BS. Linh để nhận thông báo ngay khi clip được đăng tải nha [https://bit.ly/2Cw6uAz]
Đồng hành cùng CADAO TV#gieo_một_việc_lành
Sáng đẹp trời trả tag challenge của Doan Bao Chau – đứa trăm năm mới tương tác, mỗi lần tương tác đều khiến bạn phải bận lòng động não.
Bạn Châu tag #cuonsachdautien từ #roomtoread, mình lục đục tìm trên tủ những quyển sách đầu tiên.
Hình này có 1/100 tủ sách của mình thôi à, giờ lựa cuốn nào gọi là #đầu_tiên thật là khó. (khoe của dễ sợ )
Tôi đã trót có mối tình thứ nhất với văn chương hình như từ năm 10 tuổi, sách này đọc hết rồi, và cũng trót quên hết rồi … cuộc tình thứ nhất ấy. Những gì đọng lại khi lướt qua dàn sách, là quyển bìa vàng rất #thiếu_nhi này: truyện ngắn Nguyễn Minh Châu.
Mình xin tiền Nội mua quyển này từ một hội sách của kiếp trước (chắc đầu những năm 2000 quá). (Và tới giờ vẫn xin tiền Nội chưa nghỉ ^^!)
Mình mua vì từ một vở kịch cực kỳ ám ảnh trên truyền hình. Hồi xưa khung giờ 20 giờ thường có kịch, kịch của cô Kim Xuân, vở “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”.
Hồi xưa đâu có google, tự nhiên phát hiện ra cuốn bìa vàng này có cái tên vở kịch mà mình ám ảnh. Thế là mua. Hoá ra là vở kịch dựng từ tác phẩm của Nguyễn Minh Châu. Thế là mê.
Người đàn bà từ thuở nào cứ đi vào giấc ngủ của mình với tất cả trở trăn và đa mang. Thiệt sự ấp ôm một hoài bão là giải phóng đàn bà. từ hồi nhỏ.
Bút pháp của Ông Nguyễn Minh Châu có cái thâm sâu bí hiểm ẩn dụ hoán dụ mà mình cực kỳ thích. đọc vào cứ như dấn thân vào một ngõ rất sâu, rất tối, nhưng mát mẻ và dễ chịu lạ kỳ – nơi con người được lột trần trụi những suy tư không còn là suy tư, bản năng – ừ, chắc chỉ còn lại bản năng của loài người.
Vậy đó, mối tình thứ nhất với văn chương.và tôi còn muôn vạn mối tình khác với hội hoạ, âm nhạc, nữ công gia chánh, công nghệ, điện ảnh, vân vân mây mây.
Nhưng mối tình thứ nhất thì mãi là thứ nhất thôi.
#bsphuonglinh
Phân biệt bác sỹ Sản và bác sỹ Sơ sinh nhẹ nhẹ vui vui vì có Mẹ inbox mời mình đỡ sinh cho Bé, mình không có đỡ sinh được đâu mọi người ơi … (à thật ra cũng được ấy, nếu trong trường hợp bất khả kháng)
Chuyện là hình ảnh đăng trên story nhận được phản hồi là 83% người xem không biết là “vật thể” gì?!? Và 17% còn lại biết được danh xưng của vật thể này đa số là nhân viên y tế (có Ba Mây và Mo làm BS. Linh bất ngờ )
Nếu để cả 2 hình lên cùng lúc thế này chắc Ba Mẹ cũng đoán ra được rồi phải không?
“Vật thể lạ” này là giác hút để sinh giúp, Bác sỹ Sản sử dụng để hỗ trợ những Mẹ sinh khó, rặn không hiệu quả hay Mẹ có bệnh lý.
Chuyện sinh giúp này thật ra không có mới, nhưng dụng cụ để giúp sinh thì được cải tiến theo thời gian mọi người ạ, để giảm thiểu tối đa tai biến.
Bật mí là hồi nhỏ bác Linh cũng là một bạn nhỏ bị #sinh_hút. Vậy nên xin đừng đồn đại là sinh hút xong, đứa trẻ bị …. #không_thông_minh hay #chậm_phát_triển……
Mình cứ nhắc đi nhắc lại mình hông phải Bác sỹ Sản nên nếu mọi người hỏi mình chính xác chỉ định hay cách dùng, mình sẽ nói một cách rất là sách vở, vì mình hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng mọi người hỏi Bác sỹ Sơ sinh về chuyện khám em bé sau sinh thì được nè, mình sẽ giải đáp trong phạm vi cho phép.
Như Ba Mẹ thấy trong ảnh 1 bên là giác hút chân không được cải tiến, mềm mại hơn trong việc gắn vào đầu con trẻ và hút kéo con ra.
Tuy nhiên, dù dụng cụ giúp sinh mềm mại mấy thì khi phải áp một lực nhất định vào đầu con, đều sẽ để lại vết hằn như hình bên cạnh, có thể tạo ra #bướu, nói tới đây là nhiều người hốt hoảng lên nè… hông sao hết, tính chất của cục bướu này hông có gì ghê gớm (có thể tạm hiểu như một kiểu sưng nề), đầu con sẽ tự điều chỉnh mà mình không cần làm gì hết (trừ một số trường hợp khó, bác sỹ Sơ sinh sẽ khám kiểm tra và theo dõi sát cho con yêu).
Tóm lại là, Bác sỹ Sản sẽ đỡ sinh.Và Bác sỹ Sơ sinh sẽ đón bé và chăm sóc con trong 28 ngày đầu đời.
Tóm cái nữa là sinh hút không có đồng nghĩa với #học_dở (nếu mà hiểu kiểu này thì may mà hồi nhỏ bị sinh hút, không chắc giờ bác Linh học lên tới cảnh giới gì ghê gớm lắm rồi ta ơi!)
Các Bác sỹ Sản lành nghề sẽ chỉ giúp sinh khi cần và cực kỳ khéo léo để mang con trẻ đến với cuộc đời.
Và Bác sỹ Sơ sinh đứng bên cạnh đón lấy con yêu từ Bác sỹ Sản, chào con, khám – kiểm tra ngay lập tức và giúp con nếu cần.
Tất nhiên những điều không may hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng từng phút từng giây, trân quý từng tích tắc để giữ cho con yêu xinh đẹp, khoẻ mạnh, đáng yêu và thông minh.
Cảm ơn Ba Mẹ đã mang con đến với cuộc đời, để các Bác sỹ được yêu thương muôn vạn lần trong cuộc đời.
#bsphuonglinh