Sáng đẹp trời trả tag challenge của Doan Bao Chau – đứa trăm năm mới tương tác, mỗi lần tương tác đều khiến bạn phải bận lòng động não.
Bạn Châu tag #cuonsachdautien từ #roomtoread, mình lục đục tìm trên tủ những quyển sách đầu tiên.
Hình này có 1/100 tủ sách của mình thôi à, giờ lựa cuốn nào gọi là #đầu_tiên thật là khó. (khoe của dễ sợ )
Tôi đã trót có mối tình thứ nhất với văn chương hình như từ năm 10 tuổi, sách này đọc hết rồi, và cũng trót quên hết rồi … cuộc tình thứ nhất ấy. Những gì đọng lại khi lướt qua dàn sách, là quyển bìa vàng rất #thiếu_nhi này: truyện ngắn Nguyễn Minh Châu.
Mình xin tiền Nội mua quyển này từ một hội sách của kiếp trước (chắc đầu những năm 2000 quá). (Và tới giờ vẫn xin tiền Nội chưa nghỉ ^^!)
Mình mua vì từ một vở kịch cực kỳ ám ảnh trên truyền hình. Hồi xưa khung giờ 20 giờ thường có kịch, kịch của cô Kim Xuân, vở “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”.
Hồi xưa đâu có google, tự nhiên phát hiện ra cuốn bìa vàng này có cái tên vở kịch mà mình ám ảnh. Thế là mua. Hoá ra là vở kịch dựng từ tác phẩm của Nguyễn Minh Châu. Thế là mê.
Người đàn bà từ thuở nào cứ đi vào giấc ngủ của mình với tất cả trở trăn và đa mang. Thiệt sự ấp ôm một hoài bão là giải phóng đàn bà. từ hồi nhỏ.
Bút pháp của Ông Nguyễn Minh Châu có cái thâm sâu bí hiểm ẩn dụ hoán dụ mà mình cực kỳ thích. đọc vào cứ như dấn thân vào một ngõ rất sâu, rất tối, nhưng mát mẻ và dễ chịu lạ kỳ – nơi con người được lột trần trụi những suy tư không còn là suy tư, bản năng – ừ, chắc chỉ còn lại bản năng của loài người.
Vậy đó, mối tình thứ nhất với văn chương.và tôi còn muôn vạn mối tình khác với hội hoạ, âm nhạc, nữ công gia chánh, công nghệ, điện ảnh, vân vân mây mây.
Nhưng mối tình thứ nhất thì mãi là thứ nhất thôi.
#bsphuonglinh
No Comments