Câu chuyện #cầm_cân_nảy_mực
Cầm cân nảy mực là cách nói của việc phải quyết định điều gì đó có tính chất #hơi quan trọng.
Ông bà dạy trăm hay không bằng tay quen, phàm việc gì ở trên đời cứ làm mải làm miết sẽ thành phản xạ có điều kiện.
Làm bác sỹ cũng vậy,
cứ có bao nhiêu việc đó làm tới làm lui hoài, con nít khóc 99 kiểu thì nghe ngót nghét vài ngàn lần, xem ra cũng biết ngay là khóc vì điều gì, khóc mạnh hay khóc yếu, khóc nghẹt mũi hay khóc ị hổng ra…
Nhưng mà dù có làm chuyện đó, vài ngàn lần, tôi vẫn thấy âu lo.
Hồi mới ra trường, với đứa con thở máy đầu tiên, phải nói là tuyệt nhiên không dám ngủ, không dám về nhà, cứ ráo riết hướng theo con, tới hồi con cai được cái ống cứng lạnh lẽo nọ mới thở ra cái vèo.
Giờ làm vài năm, tay chân cũng quen, đầu óc cũng quen, nhưng cứ hễ phải quyết định điều gì đó #hơi_hơi quan trọng lại có chút ngổn ngang.
Cái sự hơi hơi đó có khi ảnh hưởng tới sinh mạng.
Cái sự hơi hơi đó có khi là nỗi ám ảnh suốt một cuộc đời còn mới tinh nguyên.
Tôi dùng chữ “hơi hơi quan trọng” ở đây, là vì phàm việc gì ở trên đời đều thành “quan trọng” sẽ làm cuộc đời này rất mực tối tăm.
Người ta hay nói việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Mình không được xem nhẹ, nhưng cũng thể cho qua một cách hững hờ. Ra quyết định trong nghề nghiệp của chúng tôi ngoài căn cứ khoa học, ngoài kinh nghiệm nghề nghiệp, ngoài phác đồ, pháp luật, còn có tính nhân sinh.
xem ra đã lỡ chọn cái nghề học cả một đời cũng không dám nhận “giỏi”, không dám nhận “hay”, nhưng cũng không được phép sai lầm.cái nghề gì kỳ cục…
Mạn phép viết một dòng vô cùng #cliché: tôi đã không ngừng học tập.
Tôi biết ơn hết thảy những người đã cho tôi lời khuyên trong nghề nghiệp, những người Thầy, người Anh, người Chị, những người đã kinh qua trăm trận, gan lòng xao xác nghìn cơn vì những mặt bệnh từ đơn giản tới khó nhằn. Mình hông biết, mình cứ phải hỏi.
Mọi lời chỉ dẫn trên đời đều quý giá.
Bạn muốn học sẽ có người dạy.
Vậy nên mình cứ chăm học.
Học cách ra quyết định.
phải âu lo để còn rất con người.
nhưng phải đúng để bớt làm khổ đời các con.
Ai hỏi tui sao học hoài vậy, chừng nào mới hết học?
Chừng nào cầm cái 2 cái thứ trong hình này (ống nghe, que đè lưỡi) lăm lăm trước mặt con nít, mà con nít nào cũng cười, tui sẽ ngừng học nha!
#bsphuonglinh
No Comments