#Sài_Gòn sớm nắng sau một cơn mưa
Mỗi lần ra trực, mình lại có dịp ngắm nghía buổi sớm Sài Gòn trong tất cả mơ màng.
mắt cơ bản đã hoa đi.tai cơ bản đã ù ù cạc cạc.
nắng chói rọi đến mắt, bật vội ra bởi một cái lắc đầu của #người_ngu_ngơ_sáng_sớm.
Đêm qua mưa.Sáng Sài Gòn bỗng hiền như cô gái bị doạ nạt.
Một người đàn ông mù loà đi sát mép đường, tay cầm gậy quơ quơ dưới mặt đất, ông ấy cứ đi ba bước lại rao “Vé số, vé số”, nhịp nhàng như có ai gõ nhịp, nhưng tiếng rao buồn và tắt lịm trong buổi sáng Sài Gòn, tan đi chóng vánh như tàn thuốc lá lúc vỗ vào hư không.
Vậy là hết đêm.
Sài Gòn cứ mờ và nhoè đi.
run rẩy theo từng bước chân của người đã thức trọn đêm nay.
#filmphoto
Photo: không phải trời Sài Gòn.
Có những ngày Linh giận dữ với cuộc đời chẳng vì lý do gì.
[có lẽ do tác dụng phụ của trà trong sữa cộng pudding trứng]
Những người thường xuyên tương tác trong cuộc đời với Linh là những bà mẹ mới sinh con. họ có vô vàn nỗi lo. vô vàn câu hỏi. vô vàn phiền muộn.
Linh không phải là chuyên gia tâm lý. nên Linh chưa học được #skill tạo rào cản giữa người nghe và người nói. Linh thường vướng vào câu chuyện của người nói.
tâm can đối với Linh cũng giống như một tấm vải trắng mỏng manh.
hôm nay ai mang đến mảng màu nào, thổi nhẹ lên là vấn vít. là loang ra. nhanh và vội hơn cả kỹ thuật #ướt_trên_ướt trong #màu_nước. màu sắc ấy, khi nhuốm lên nhiều màu quá cho cùng một mảng, sẽ thành màu đen.
Có những ngày tâm can Linh tối đen.
Vậy là Linh cần một cơn mưa.
gột rửa cho #trong_sạch_trong.
cơn mưa của Linh là tiếng khóc non nớt của bọn con nít mới sinh.
tiếng khóc nọ không còn là cơn ám ảnh.
tiếng khóc nọ là báo hiệu cho sự sống ngọt lành. nhiều ham muốn. nhiều mong đợi cần được đáp ứng.
còn ham muốn. là còn sống.
Sài Gòn một ngày tưởng mưa mà không mưa.
Filmphoto: mặt Linh giận dữ nó vầy nè mọi người.
#filmphoto
Tạm thời trong người rất không khoẻ, nên khả năng cân não chỉ sản sinh những đoạn tản văn giúp cân bằng cuộc sống.
Chắc phải hơn tháng nữa khi trời bớt mưa, công việc bớt căng, mình mới có thể sản sinh những #văn_bản_khoa_học đáp ứng nhu cầu tìm tòi học hỏi giải đáp thắc mắc của các Ba các Mẹ.
Những ngày qua làm việc nhiều lại gặp trời mưa gió, cơ thể có phần phản kháng và thật sự chỉ muốn nhắm mắt.
Nhắm một con mắt thôi.
Mắt còn lại vẫn gắng nhìn qua lăng kính của bản thân để cảm nghiệm thêm về cuộc đời.
Kinh nghiệm tích luỹ trong quá trình làm nghiên cứu này tuyệt nhiên không phải ít mà là quá tải cho một #quả_tim_non.
Vì quá tải mà nhắm bớt một mắt, đặng cân bằng, rồi còn con còn lại, tập trung vào những gì tươi đẹp nhất, để ghi nhớ và lưu giữ những hình ảnh đẹp nhất (có thể vui, có thể buồn) ở trần gian.
Lại một chiếc ảnh film, rất nâu, màu đất hợp mạng của người con gái Lộ Bàng Thổ.
Sinh ra ở một cung cứ phải đắn đo về vạn vật muôn trùng.
#filmphoto #thứhighđangtới
Thường sáng trăng thì gần như mình cũng thức trắng.
Đêm qua các thiên thần nhỏ tranh nhau ra đời, có vài bạn cùng giờ tuổi, bác chạy đằng đông rồi chạy đằng tây.
Đêm qua bước qua khu vườn trên sân thượng toà nhà cũ bệnh viện, mình bị ánh trăng chói sáng làm cho loá mắt.
Trăng sáng tưởng khuất sau đám nhà cao tầng, nhưng bỗng nhiên ló dạng rọi đường cho cô gái “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình” đi đón con người ta.
Đêm sáng trăng ẵm ôm mấy đứa con người ta, thấy mông lung “Bọn trẻ lớn lên có vui không? Mẹ các con có vui không?”
Mấy bà Mẹ hay nhắn hỏi mình “Con em bị abc xyz vầy là có bình thường không bác sỹ?”
Các bà ấy thường nhận lại câu hỏi “Em có khoẻ không em? Em có buồn không em?”
Và rồi câu trả lời mình nhận lại được thường cỡ trang A4 về tất cả uất nghẹn mà bà Mẹ mới sinh đã nhẫn nhịn tầm mấy chục ngày qua, nay trào ra như vỡ ối.
Hổng phải hổng vui, mà là tại #bị_buồnMình hay bị buồn nên mình hiểu cảm giác không khống chế được cảm xúc của bản thân.
Quan trọng là có chịu thừa nhận mình đang buồn hay không thôi?
Đêm qua trăng sáng? Bạn có #buồn?
#bsphuonglinh#filmphoto#trăng_sáng
Chào mùa mưa, mình đứng đó từ đêm!
Năm nào, mưa về đổ ập lên đầu, mình đều post lại chiếc ảnh film này.
Mưavới nhiều người tắm mát những ngày gian khó
Mưa
với mình chỉ có ngả nghiêng và lướt thướt.
Mình luôn có một đức tin kỳ lạ: nếu gắng sức làm gì đó bằng tất cả tâm can, cuối cùng sẽ thu lại về thứ quả ngọt chín lành vượt cả ngoài mong đợi.
vì vậy mà bao nhiêu mùa mưa rồi, mình vẫn cứ gắng sức.
Thiết nghĩ tuổi trẻ có mấy mùa, cứ làm điều mình thích và thích điều mình làm vậy.
Sài Gòn mùa mưa – lại cạn chữ.
30/5/2020
#filmphoto#myGander
Trộm vía người con gái trong hình đã đi qua mùa dịch một cách huy hoàng, dai dẳng và rực rỡ.
Trộm vía cô gái áo tím vẫn chưa khuỵ xuống một hôm nào mặc dù mắt kính đi đường bị gãy gọng, điện thoại bị nát màn hình, con xe chiến mã lặp bặp rên xiết.
Trộm vía bà bác sỹ vẫn có mặt trên từng cây số để giải quyết những vấn đề của các Bà Mẹ và Em Bé như một cỗ máy được lập trình.
Chuyện kể người con gái trong hình đi tập gym được 5 hôm, thì ngất xỉu 2 hôm, và được miễn đi tập nhiều hôm sau đó…
đến nay.
Chuyện kể cô gái áo tím cuối ngày về nhà miệng câm như hến, không nói thêm nổi một lời nào, cầm chiếc cọ vẽ mong cầu chút bình yên như một bài tập cho tinh thần.
Và #bài_tập_tinh_thần trộm vía đến nay vẫn hiệu nghiệm. Tinh thần quyết định thể chất, nói vậy có phần làm quá lên không? Chuyện chắc chắn ở đây là thể chất của bà bác sỹ nếu đem đong đếm thuộc hạng #xoàng. Nhưng bà ấy đã đi qua muôn vạn con đường, chứng kiên muôn vạn câu chuyện, cùng xum xoe giải quyết trăm ngàn tình huống, và giờ thì bà ấy không thua gì một Graber chuyên nghiệp, anh Graber nào muốn làm một cuộc đua lịch sử mùa dịch thì thua chắc rồi.
Có lẽ điều đáng tự hào nhất của bản thân là #tự_cân_bằng
Tôi dễ buồn, nhưng cũng chóng vui.
Tôi tận hưởng và tận dụng mỗi phút giây mình tồn tại trên trần gian này.
Tôi đã ngồi lắng lại và ngẫm ngợi về tất cả những ùa tới của công công việc việc.
Tôi chẳng tham công tiếc việc, tôi chỉ cảm thấy mình có một trách nhiệm gì đó vô hình lắm với trần gian tôi đang sống.
Tôi không thể chấp nhận những đơn thuốc vô tri cứ đè nặng lên những đứa trẻ có cảm xúc, có tình yêu, có linh hồn.
Tôi không thể chấp nhận những lý thuyết sáo rỗng và những thứ nặc danh khoa học để chèn ép và tạo áp lực cho những Bà Mẹ và Em Bé – những người mong manh dễ vỡ nhất tinh cầu.
Rồi tôi cười, rồi tôi khóc với họ.
Rồi tôi là bà bác sỹ vườn ôm về nhà bao nhiêu bơ, chuối, măng cụt, sữa tươi trân châu đường đen.
Và tôi hiện tại vẫn thấy cuộc sống của mình trong trắng và rạng rỡ như cái nắng chói chang của Bàu Trắng trong bức ảnh.
Tôi là cô gái yêu màu tím nha quý vị.
Cảm ơn những người đồng hành đã cho bác Linh những ngày nghỉ quý giá nhất trong quãng cực khổ nhất của sự nghiệp học hành và lao động.
#filmphoto
Chân lý nằm ở chân tình
Tôi đã quan sát trong ngần ấy năm, đâu là nỗi vui của những người “yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm.”
Họ vui vì được nhấm nháp một tách cà phê thơm lừng ở một quán quen có cái tên nghe cũng rất tím “Hoa violet ngày thứ tư”.
Họ vui vì đọc được một dòng tâm đắc trong một quyển sách bỏ quên, rồi vận vào mình, rồi hả hê.
Họ vui vì ngắm được dáng hình của chính mình qua những chiếc ảnh từ góc nhìn của người thân thương.
Và họ đơn giản đã sống rất thật với cảm xúc của chính mình. Sài Gòn những ngày cạn chữ vì nắng trời đổ lửa từ rất tinh mơ
#tuổi_thanh_xuân_của_tôi#filmphoto
Hôm nay tôi lại viết về thanh xuân
Tầm tuổi này, bạn bè tôi phần nhiều con 2 đứa, thành gia lập thất rất phải phép cuộc đời.
Còn tôi sống hơi trái phép ấy một chút.
Hơn 10 năm đèn sách (chỉ tính về việc học cho được cái nghề), nếu ai hỏi có mất đi thanh xuân không? Tôi bảo: không. Chúng tôi chỉ mới dậy thì. Chúng tôi #dậy_thì khỏi sách vở lý thuyết để ùa vào đời, vào mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn hay thậm chí bữa vệ sinh của người bệnh.
Chúng tôi dậy thì khỏi #ách chữ nghĩa để bắt đầu tận hưởng cuộc sống #bớt chữ nghĩa bằng đồng tiền mình kiếm ra.
Thanh xuân của tôi chỉ mới bắt đầu.
Tôi khao khát đi qua những con phố mà tôi chỉ thấy trên bưu ảnh, tôi sẽ đứng trong chính cảnh vật ấy, làm mẫu cho muôn vạn tấm ảnh film trong văn vắt.
Tôi khao khát được #nhìn, #sờ, #gõ, #nghe thanh âm cuộc sống dạt dào phía bên kia đại dương.
Tôi muốn đi lên những ngọn núi cao, nơi những người thiểu số sinh sống, hỏi họ cho kì được vì sao con nít mới đẻ ra, phải nhúng chúng xuống suối sâu? Tôi tin chuyện gì trên đời cũng có lý do của nó. Rồi tôi sẽ lý giải bằng cảm quan và tri thức của chính mình.
Xưa nay phàm việc gì quá mong cầu,sẽ đến rất chậm,nên tôi không vội vã,thanh xuân của tôi không vội vã,nó chỉ mới bắt đầu.
#wearemedicaldoctors
#tuổithanhxuâncủatôi
#filmphoto
#canonAE1
Thế giới dù buồn tẻ đến thế nào cũng phải #tươi
Nhiều người thích nghe #bác_sỹ_Linh kể chuyện bệnh viện, chuyện bệnh nhi, chuyện bà mẹ, ông bố… có ông Thầy tiến sĩ Mỹ bảo mình viết sách đi, giống như Junichi Watanabe viết Đèn không hắt bóng. Mình cười: nước mình ngộ lắm Thầy ơi, Thầy thích nghe con kể chuyện, chứ đám đông khác liệu có thích, để xem bao giờ con đủ lớn để dũng cảm vượt qua rào cản của định kiến, con sẽ xuất bản nghe. Sách kiến thức thì đầy rẫy rồi phải không?
Nhiều người lại thích nghe #Phương_Linh kể chuyện đời sống, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, cà khịa đủ điều như thiên hạ ngoài kia. Bỏ áo blouse, mình cũng chỉ là cô gái còn nhiều mong ước, ước quần áo đẹp, giày đẹp, túi xách đẹp hay vài chiếc vòng phong thuỷ. Cũng là một người bình thường như bao người bình thường, thích được ngợi khen, buồn vì thua thiệt, và có lẽ còn khác người bởi chóng vui ở những điều nhỏ xíu, và buồn mãnh liệt với những điều cũng nhỏ xíu xiu.
Có một điều mà xưa nay mình rất thích.
Mình thích mọi người gọi mình là Phương Linh.
Tên Linh trong thiên hạ nhiều vô số kể, mỗi lần đi thi tốt nghiệp, từ nhỏ tới lớn, đợi kêu tới đúng tên mình đúng mệt mỏi. Có khi nguyên phòng thi ai cũng tên Linh.
Phương Linh thật ra cũng trùng luôn.
Nên thường bị gọi là Đào Linh hay Linh Đào.
Rõ khổ.
Phương Linh là tên Ba mình đặt. vì cô diễn viên Phương Linh hồi xưa đẹp tinh khôi lắm. Ba thích nên nhất định phải là tên này. Mình cũng thích cô Phương Linh.
Đấy Phương Linh là hay nói chuyện không đầu không cuối, nói chuyện dại khờ,nói chuyện vòng vo,
Ai hiểu hữu duyên xin ở lại,
thế nhen !!!
#bsphuonglinh
#filmphoto
#canonf1