Browsing Tag

bsphuonglinh

MEMORIES Y&P

Viết cho người chị mình hay bảo là “bà mẹ chuẩn sách giáo khoa”

July 20, 2022

Viết cho người chị mình hay bảo là “bà mẹ chuẩn sách giáo khoa”
Mình thân với Bà Én từ hồi tiểu học, hồi 2 đứa đi thi chỉ huy Đội giỏi các kiểu, ngồi chung với chị là cười bể làng.
Tới hồi lên Năng Khiếu thì thành bạn xe buýt, ta nói ngày nào không đi chung là buồn liền, 2 chị em mà gặp nhau là như cá gặp nước, chim Én gặp chim Kéc.
Xong rồi bẵng đi một thời gian rất dài, chắc phải hơn 10 năm trong khoảng thời gian mình “vặn vẹo uốn éo” để trở thành bác sỹ em bé, Chị Én trở lại tìm mình với một cái bụng bầu. Chị đi học lớp sữa mẹ, lớp sơ cấp cứu của Touchie Feelie ngày ấy.
Rồi chị Én trở thành Bà Mẹ cốt lõi của #Bác_sỹ_em_bé, truyền cảm hứng thực tế và để mình thấu hiểu hết mọi cảm giác làm Mẹ – dù mình chưa có lấy một đứa con. [Điều mình buồn cười nhất là hồi xưa Bà Én cũng học chuyên Sinh Năng Khiếu đồ, mà làm Mẹ rồi, bao nhiêu chữ nghĩa Thầy Cô dạy Sinh là quăng liệng xuống bờ ao hết nha!]
Chị Én rất tin.
và rất tuân thủ những gì mình truyền đạt.
(nhiều khi thấy phải cố gắng học học học, tìm kiếm cái hay cái mới cái bổ cái béo đủ thứ để cung cấp cho tiến trình lớn của 2 con)
Chị Én thực sự để mình cùng 2 con khôn lớn.
thực sự cho mình đồng hành và chính mình cũng vì các con mà kiên định hơn trong hành nghề.
Trộm vía Bắp và Ngô luôn chuẩn sách giáo khoa, nên luôn động viên tinh thần bà bác sỹ lắm lắm.
Rồi ở một chiếc đám hỏi, chị Én khóc.
Thấy thương.
Cả đời chị em mình cười với nhau, tới hồi chị Én khóc, thấy vỡ oà lắm.
Hơn cả một mối quan hệ Thầy thuốc – Bà Mẹ, mối quan hệ bạn bè thuở nhỏ, chị Én thành người thân và luôn ủng hộ mình.
Mãi iu người chị “Bà Mẹ chuẩn sách giáo khoa” nha!

#bsphuonglinh

P/S: nguyên gia đình, mỗi người có một post riêng luôn đó trời, còn Ba Bắp chưa có post thôi…mà vụ này hơi khó 🤦‍♀️

MEMORIES

Nhiều khi không hiểu sao mình lại thương mấy đứa nhỏ kinh khủng

July 20, 2022

Nhiều khi không hiểu sao mình lại thương mấy đứa nhỏ kinh khủng.
Tụi nhỏ không phải con mình, mà đêm nằm nghe nước mắt chảy dài vì con còn sốt, còn đau không ăn được, còn nổi này nổi kia…
Mẹ Nobi báo con hết sốt mà thở ra cái đùng.
Mẹ Chu nói con còn ho mà mình phập phồng bực bội.
Chân Xu bị tét miếng da mà nghe báo cáo cái tim đập tới giờ chưa ngừng lại.
Mẹ Bắp Ngô chắc còn chưa ngủ, lo đứa lớn xa mẹ, lo đứa nhỏ đớn đau chưa dứt.
Ai nói nuôi mấy đứa này dễ như bỡn, ai nói vậy mời đem tụi “chuẩn sách giáo khoa” này về nuôi vài bữa cho biết mùi.
Rồi ai nói nuôi con mới biết lòng cha mẹ.
Nuôi con rồi cãi nhau với Nội, với Ngoại, tim gan phèo phổi gì lộn tùng phèo, đi méc bà bác sỹ, cũng không biết giảng hoà làm sao.
Ta nói mọi lý thuyết, giáo điều mãi mãi là màu xám, còn cây đời thì xanh biêng biếc những xốn xang của người trải nghiệm.
Hôm nay trong buổi gặp gỡ hàng tháng với mentee của Quỹ Lương Văn Can, mình toàn nói chuyện về con cái.
Ngoài 2 chuyện rất tuyệt cú mèo là sinh con ra đỡ tiền đi bác sỹ và tiền học thêm, thì tất tần tật những chuyện khác liên quan con cái đều làm chúng mình lăn tăn có nên có con hay không.
Vẫn đang một ngày muốn, một ngày không.
Và đêm nằm nước mắt chảy trào ra con chữ, bỗng làm mình sợ vô vàn.
Thương các con.
Mùa bệnh rồi sẽ qua thôi à.
Dũng cảm lên nhen.
Mấy bà Mẹ làm ơn đừng có gọi cho tui kiểu “cứu em với”, có ngày tim tui nó lọt ra ngoài đó trời đất ơi.
Tháng mới mới bắt đầu thôi đó mà cảm thấy hơi khó thở rồi.
Mong mỗi ngày đều là ngày vui. Rất vui. Rất xinh đẹp tuyệt vời (như lời chồng 1/2 của mình đã nói)

#bsphuonglinh

MEMORIES

Có những ngày – rất ít trong năm, mình sẽ ốm – rất – căng

July 20, 2022

Có những ngày – rất ít trong năm, mình sẽ ốm – rất – căng.

Mùa này năm ngoái ở dã chiến, mình đã gọi đó là trận – ốm – cảm – tử.

Mùa này năm nay, giữa bộn bề bao la bát ngát việc công – việc tư, mình lại đổ bệnh. Mình chưa bao giờ bệnh quá nặng, nếu có nặng thì chắc là do làm – bộ.

Mình đã đang đi qua những ngày mơ hồ lắm.

Mình đã lọc cọc lấy laptop ra định bắt tay viết tiếp cuốn sách còn dang dở, thì đầu đau như búa bổ, lại lý do lý trấu cho những dở dở ương ương và ngậm ngùi gập laptop lại.

Bà Ngoại Ngô nói: “Đeo hoa lên đầu rồi cho Bác Linh khám nha!”

Các em bé đẹp đến chơi với Bác Linh đều xinh đẹp vô ngần.Bà Nội, Bà Ngoại cũng thương yêu Bác Linh vô ngần.

Mình đơn giản muốn ghi lại một cách rất thiệt thà những khoảnh khắc đốn tim nọ. Nhưng vì đang – vui – quá, chữ của mình chạy trốn. Chữ của mình hay đến vào những cơn buồn bất chợt. Dạo này mình ít – bị – buồn. Mình thương quá những ngày tháng năm được sống rất con người, không thần thánh hoá lẽ đời hay hoa mỹ hoá triết lý nhân sinh. Mình thấy mọi người xung quanh mình đều vui.

Trong mơ hồ của cơn đau đầu chật vật, mình post chiếc hình xinh xẻo mà cô Thúy Nguyễn đã vô tình bắt được Bác Linh và em Ngô và Bà Ngoại em Ngô – nhắc nhở rằng: Bác Linh đã làm việc lại rồi nha Ba Mẹ ơi! (Thương ghê, bữa giờ toàn bảo thấy Bác Linh sắp cưới nên hổng dám gọi Bác Linh, Bác Linh còn lân la tới cuối năm mọi người ạ ☺️)

#bsphuonglinh

LIFESTYLE MEMORIES SHARE Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống

ĐỨC DỤC

June 13, 2022

ĐỨC DỤC
Tuy cấp 3, mình cũng là dân PTNKer đồ, nhưng mình ham chơi hơn ham học. Mình là dân đội tuyển Văn – đội tuyển này ngoài đọc sách, nghe bình thơ và viết Văn thì có làm gì khác đâu. Lúc mang phù hiệu 11 Văn và 12 Văn, mình chỉ làm Bí thư và viết Văn mà thôi.
Vậy nên mình không có nhu cầu học thêm các môn khác.
Kiểu tạo hoá xoay vần thế nào, cô sinh viên Văn khoa 18 tuổi rởm đời lại phẫn chí bỏ Văn chương mà đi theo con đường Y học. Sách giáo khoa cải cách sin thành cos, cos thành sin, tự luận sang trắc nghiệm…vậy làm sao để đậu đại học thêm lần nữa? Lại là đại học Y dược mới chịu.
Đường đời lắm nỗi trái ngang.
Câu chuyện còn nhiều hồi kịch tính, nhưng thôi cắt bỏ. Chủ yếu là trước khi vào Đại học Y dược, mình đã có 1 tháng học ở 218 Lý Tự Trọng. (Tại sao chỉ một tháng thì đó lại là một câu chuyện kịch tính khác. Đời dramaqueen là có thật!)
Trong 1 tháng vô cùng ngắn ngủi đó, mình đi học với tất cả trầm tư u uất của cô gái Văn chương chuyển hướng. Tất cả những gì mình học ở 218 trong một tháng ngắn ngủi đó, mình không còn nhớ gì, nhưng duy dáng hình và tiếng nói của vị hiệu trưởng trong một tiết học ĐỨC DỤC, lại còn mãi trong tim mình. Tới tận bây giờ, trong tất cả các giờ thảo luận với mentee, sinh viên, Ba Mẹ em bé, mình đều lặp lại những điều mình nhớ trong giờ Đức dục nọ.
Cô giáo nọ lạ lắm.
Có lẽ chưa bao giờ cô bé 18 tuổi lại thấy ngộ kỳ thời như vậy.
Ở một lớp học thêm hàng trăm con người chen chúc – những con người cầu thị sẽ có thêm con chữ để đậu đại học (bằng mọi giá) – lại có một tiết học Đức dục – một cô giáo tóc bạc phơ xuất hiện trong bộ áo dài nhung và nói chuyện Đạo đức ở trần gian.
Vậy mà tôi ngồi giữa trăm vạn con người không quen. Cô nói tới đâu, nước mắt tôi chảy ròng ròng tới đó. Khóc như thể mưa lũ của hết thảy Sài Gòn tập trung vào hai con mắt nhỏ xíu xiu.
Cô dạy về đạo làm con, về những điều Ba Mẹ Ông Bà đã giành tặng cho đứa con của họ – vô điều kiện.
Trần gian này dẫu có muôn điều xa hoa, danh lợi, tiền tài hay gì gì gì cao sang, vốn dĩ đứa trẻ sinh ra đời không được phép quên công ơn Cha Mẹ.
Nghe ra giáo điều ghê trong cái thời thế hiện đại, nhưng tôi cứ khóc, nước mắt tôi cứ chảy. Vì Cô không nói lời giáo điều, Cô đưa ra tất tần tật những gì thực tế nhất, những gì cụ thể nhất cho đứa trẻ 18 tuổi là tôi – thấy mình mang ơn sâu đậm biết bao Bà Nội mình, Cô 3 mình và Mẹ mình.
“Các con cao bao nhiêu là tiền và vàng để nuôi các con chất cao bấy nhiêu đó.”
Từ hồi làm công việc với những người làm Cha, làm Mẹ, tôi hiểu hơn nữa, hơn hơn nữa những đầu tư kỳ lạ mà những người làm Cha làm Mẹ nọ giành cho đứa con của mình. Thật sự vô – điều – kiện.
Và hôm qua hay tin Cô qua đời.
Tôi – một người không gắn bó, nhưng chịu ơn Cô một tiết học Đức dục rất cao sang – cao ở trí tuệ và sang ở nhân cách.
Đó là Cô Đàm Lê Đức – cố hiệu trưởng của trung tâm 218 Lý Tự Trọng – người mà có lẽ mỗi năm dăm ba bảy lần, tôi và chồng sắp cưới sẽ luôn nhắc về với tất cả lòng tôn kính.
Mong Cô bình yên về với trời cao, với sự tiễn đưa của hơn trăm vạn học trò trên khắp trần gian này.

LIFESTYLE SHARE Thế giới tôi đang sống

Sinh ra ở một vì – sao – có – chân – đi

June 13, 2022

Có một đoạn đường rất nhiều xe và mưa rơi từ Bệnh viện Đại học Y dược về Phòng khám vườn của Bác sỹ Linh ở Thủ Đức.
Bác sỹ Linh nương nhờ một khoảnh vườn của Nội để tiếp các bạn nhỏ từ những nơi gần đến những nơi xa – tới chơi, khóc la, cười giỡn, hò hét.
Ai hỏi động lực nào để cứ mãi đi những đoạn đường 20 cây số từ hồi học cấp 3 cho tới đại học rồi đi làm…thì câu trả lời chắc là vì sinh ra ở một vì – sao – có – chân – đi.
Đã mải miết đi rồi trở về như vậy trong suốt hơn 15 năm cuộc đời.
Các con cứ tới chơi Bà Nội Bác Linh sẽ siêu vui vẻ tiếp chuyện xếp chỗ, Mẹ Bác Linh cân đo cho và Cô Ba Bác Linh ngồi trong phòng xem camera ngoài sân sẽ cười an lòng vì trẻ đến nhà là may mắn đến.
Nhà của Bác Linh mấy chục năm nay vắng bóng trẻ con. Ba bà già đã nương tựa nhau mà sống, hai thằng trẻ thì chạy dài ra khỏi gia đình trong cuộc đua trí thức.
Phòng khám vườn của Bác sỹ Linh ở tít tắp đâu ở ngoại ô thành phố – vì đó là nơi có các con chờ, những người bạn ấu thơ tại thành phố Thủ Đức chờ khám cho con tụi nó, và những người phụ nữ trong gia đình cũng mòn mỏi đợi chờ.
Một tháng nữa nhà cổ trăm năm của Nội Bác Linh sẽ đèn hoa rực rỡ nhen. Đám hỏi Bác Linh đó. Bé yêu nào muốn có mặt cứ đến chơi, hổng khám bệnh mà mang vía tốt lành đến nha. Tiếp hết ❤️❤️❤️
Nhà cổ trăm năm sẽ đèn hoa rực rỡ.
trong 30 ngày nữa.

#bsphuonglinh

P/S: tối mai có chiếc lai xì trym gì hoành tráng lắm á, mọi người đón xem nha ❤️❤️❤️ (trên Vnexpress nha 🎟)

LIFESTYLE Thế giới họ đang sống Thế giới tôi đang sống

Một chiếc ảnh mơ màng trên nền màu mint mà mình yêu quý

May 31, 2022

Một chiếc ảnh mơ màng trên nền màu mint mà mình yêu quý.
Mình thích nhiều màu: tím, hồng, mint, peach, xanh da trời, trắng, nâu… chắc gần hết cái bảng màu rồi. Miễn sao phối lại với nhau thật sinh động và thật đẹp.
Mình dạo này được khen “gầy” nhiều mà mình vui như trẩy hội.
Ngoài trời cứ làm mưa, tụi con nít thì cứ khò khè. Chuyện mơ màng trong mùa mưa chắc là sẽ bị dèm pha lắm. Nhưng mình đã quá nỗ lực làm việc, tự mình biết nè, chồng sắp cưới mình biết nè, team mình biết nè, gia đình mình cũng biết luôn. Nên một chút mơ màng thường trực của mình có sá gì.
Hồi đó mình hay lo toan cho thế giới lắm. Tự dưng mình bớt lo rồi, mình thấy nên bồi đắp cho sự an yên của tâm tánh. May ra mới có được hạnh phúc phải khum?
Hehe 🙈🙈
(dạo này mình hay hehe giống ông Thầy nhà mình – cục zen của mình – người cho mình hạnh phúc từ đầu năm tới giờ chưa nguôi)
Đôi dòng miên man với chiếc hình áo blouse – cho – người – ta – không – quên – mình – là – bác – sỹ 😄😄

#bsphuonglinh
MEMORIES Uncategorized

Nhìn Linh với Nội như 2 giọt nước

May 31, 2022

Đây là Má Nội mê màu tím của Bác Linh – người truyền cảm hứng cho tất tần tật những việc – mà – Linh – đã – làm – được – cho – trần – gian – của – Linh. Điều Nội canh cánh bên lòng là khi nào Linh – sẽ – làm – được – gì – đó – cho – chính – cuộc – đời – mình.

Nội hổng cần Linh nuôi ngày nào.

Nội mong Linh có tấm chồng, có hạnh phúc đúng nghĩa, hổng có cần sống như Nội – vất vả tới tận hơn 80 nồi bánh chưng vẫn chưa hết vất vả. Và cô độc.

Còn 8 ngày nhỏ nhẹ nữa thôi là Nội được công bố với bàn dân thiên hạ rằng cháu gái nội có chồng 1/2.

Mong Nội luôn khoẻ, luôn rất khoẻ. Như Nội của 80 năm nay nhen.

#8daysleft

LIFESTYLE Thế giới tôi đang sống

ĐỊNH KIẾN VỀ CHIẾC ÁO BLOUSE

January 2, 2021

Nếu có một chiếc phòng khám của riêng mình, mình thích không mặc áo blouse lúc thăm khám cho bệnh nhi.
Có một vài nghiên cứu đã chỉ ra rằng, bọn trẻ con sợ #áo_trắng kinh khủng, vì những bóng dáng ấy, sẽ làm cho các con đau. Thông thường cơn đau đầu tiên được định hình do người khác gây ra là #đau_do_chích_ngừa.
Phàm điều gì #lần_đầu cũng gây bất ngờ và không kịp ứng phó, nên đâm ra sợ hãi.
Sau vài ba lần thì thành ra #ám_ảnh.
Lúc chúng ta đối đãi với con trẻ, chúng ta hay bỏ qua bước #tôn_trọng, bước #lý_giải, bước #giảm_đau.
Chúng ta tự cho rằng con trẻ sẽ “quên thôi mà”, ừ thì quên nhưng sẽ rất dễ dàng xốc lên trong tiềm thức cơn hãi hùng tưởng đã trôi tuột đi đâu mất.
Chiếc áo blouse giống như #áo_giáp của người thầy thuốc về cả mặt chức năng lẫn ý nghĩa.
Tuy nhiên, nếu lúc nào chúng ta cũng giữ định kiến nọ trong mọi tình huống, sẽ gây ra #khổ_sở cho con trẻ.
Tôi thích mặc srub (quần áo thuận tiện sử dụng trong phòng mổ hay những đơn vị cách ly), và nếu có nhiều màu sắc khác nhau càng tốt, vừa sạch, dễ làm việc, lại không doạ bọn trẻ. Vậy nên mọi người hay thấy bác sỹ Linh trong bộ srub màu hồng 😂.
Hoặc bước ra bên ngoài, nếu cần tiếp xúc với các con, có thể chỉ là trong trang phục thông thường, giống ba, giống mẹ các con.
Những món đồ nghề thăm khám, sẽ chả bao giờ làm các con đau.
Và bác sỹ, cũng hông làm con đau bao giờ.
Chúng ta khi nào sẽ bước qua định kiến, để tất cả mọi người cùng hạnh phúc? Bác sỹ cũng được quyền được mặc đẹp mà nhân loại ơi!!!
#bsphuonglinh#filmphoto#newyearnewme#HappyNewYear2021