VIẾT CHO NHỮNG BÀ MẸ CÓ CON #ỐM_NHOM_ỐM_NHÁCH
[Bài viết không nhằm hốt gạch đá, nên ai có ý kiến trái chiều giữ trong mình được thì giữ nha … bà bác sỹ tánh kỳ ]
Nhiều khi mình thấy mấy bài viết kiểu “con ốm không sao đâu”, “đứa nào tròn là béo phì hết cả đấy”, “người ta nói gì không quan trọng, con mình khoẻ được rồi”… cũng có chút gọi là #an_ủi tấc lòng khốn khổ của người làm mẹ … nhưng chắc là được khoảng 24 tiếng …
Con người chúng ta ấy mà,
một khi thất vọng, cũng giống như đi trong mưa, cảm giác rất #tầm_tã
bỗng vớ được đâu đó lời động viên, giống như được tặng chiếc áo mưa ngày giông bão, lên tinh thần liền … song, cũng đã ướt rồi, bên trong đã ướt đầm đìa…
Trước đây, tôi từng viết một bài về chuyện bà mẹ sướng nhất khi bác sỹ bảo #không_sao_đâu, con #bình_thường mà.
Nhưng thường, bên trong tấc lòng của người làm cha làm mẹ ấy, luôn dấy lên một nỗi hoài nghi không ngừng nghỉ, luôn cảm thấy thống khổ vì rõ ràng con mình không chịu bú, rõ ràng thấy hôm nay con trơ xương, rõ ràng thấy thịt da lỏng bỏng, gầy gò hơn nhiều cơ mà….
Tôi biết nhiều bà mẹ,
những người nhìn con mình gầy mòn, mà rơi nước mắt hằng đêm, họ chỉ cầu sao sáng mai thức dậy, con mình sẽ ăn một bữa ngon thật ngon,
sẽ uống sữa cái ực,
rồi ị một bãi đẹp ơi là đẹp.
Bác sĩ nào giúp con họ lên kí, sẽ là người #tuyệt_đỉnh_công_phu, sẽ mang ơn này suốt kiếp…
Kỳ vọng vốn chẳng có gì sai,tất nhiên là một #người_khách_quan, tôi không thể hùa với các mẹ được, đứa nhỏ #không_suy_dinh_dưỡng thì làm sao nói con gầy ốm được, mà nếu con ốm thật, thì phải nói là #ốm thôi,
Tôi không biết người khác thì sao (tại tôi chưa có con để mang đi khám bác sĩ khác ), nhưng tôi được sư phụ tôi dạy rằng,
cần phải quan tâm tới mọi điều,
tôi quan tâm chuyện con ăn giờ nào, ị giờ nào, ăn gì, bao nhiêu, ngon không, thích không, vui không,
kỳ vọng của tôi là bà mẹ có đủ thời gian và tình yêu để hiểu con của mình,
bà ấy có thể buồn,
có thể than thở chuyện con gầy ốm,
có thể khóc ròng vì mãi con không lên kí,
bà ấy có mọi quyền thể hiện sự thấu hiểu đứa con của mình,
“HÃY LẮNG NGHE CÁC BÀ MẸ, CÁC BÀ ẤY LUÔN CÓ LÝ.”
tôi sẽ giành thời gian của mình cho mẹ nào có thời gian tìm hiểu con mình và cùng con mình khôn lớn, chúng ta sẽ cùng tìm cách để thay đổi, không phải chỉ là chuyện ký lô, mà còn chuyện hạnh phúc gia đình, hạnh phúc của những bữa ăn, của mẹ, của ba, của con, của bà nội, bà ngoại.
Tôi thích đưa giải pháp cho mọi vấn đề, hơn là bảo “không sao đâu”,
vì vậy có nhiều bà mẹ nửa đêm còn nhắn “Bác Linh ơi tức quá” “Bác Linh ơi buồn quá” “Bác Linh ơi em sắp phát khùng rồi”…
Những cảm xúc rất con người ấy, không cần quá kềm chế đâu các mẹ ạ, con mình mình hiểu mình biết, mình lo mình cứ bộc lộ cái lo đi, và có cách tính hết nhen.
Túm cái áo mưa lại là, lo hãy nói ra.
buồn hãy kể khổ,
mệt cứ khóc ròng,
xong xuôi thì tin vào con mình, ra sức tìm hiểu con mình, có khi vấn đề hông phải ở chỗ mập hay ốm đâu, mà là ở cá tánh đó.
Đừng bao giờ nhấn chìm mình vào những điều lấp liếm hay nguỵ biện, ông bà nội ông bà ngoại sẽ không bỏ qua đâu, bà hàng xóm cũng không bỏ qua, bản thân ta càng không bỏ qua,
hãy cứ dũng cảm nhìn nhận, nếu nó đúng là sự thật, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.
Hãy cứ buồn và dũng cảm các mẹ nhé!
Tặng chiếc hình áo mưa dạ quang đầy quyết liệt.
Suy dinh dưỡng là phải chữa.Béo phì là phải chữa.
Cân đối và khoẻ mạnh mới là tiêu chuẩn vàng.
#bsphuonglinh
No Comments