VIẾT CHO NHỮNG BÀ MẸ CÓ CON #ỐM_NHOM_ỐM_NHÁCH
[Bài viết không nhằm hốt gạch đá, nên ai có ý kiến trái chiều giữ trong mình được thì giữ nha … bà bác sỹ tánh kỳ ]
Nhiều khi mình thấy mấy bài viết kiểu “con ốm không sao đâu”, “đứa nào tròn là béo phì hết cả đấy”, “người ta nói gì không quan trọng, con mình khoẻ được rồi”… cũng có chút gọi là #an_ủi tấc lòng khốn khổ của người làm mẹ … nhưng chắc là được khoảng 24 tiếng …
Con người chúng ta ấy mà,
một khi thất vọng, cũng giống như đi trong mưa, cảm giác rất #tầm_tã
bỗng vớ được đâu đó lời động viên, giống như được tặng chiếc áo mưa ngày giông bão, lên tinh thần liền … song, cũng đã ướt rồi, bên trong đã ướt đầm đìa…
Trước đây, tôi từng viết một bài về chuyện bà mẹ sướng nhất khi bác sỹ bảo #không_sao_đâu, con #bình_thường mà.
Nhưng thường, bên trong tấc lòng của người làm cha làm mẹ ấy, luôn dấy lên một nỗi hoài nghi không ngừng nghỉ, luôn cảm thấy thống khổ vì rõ ràng con mình không chịu bú, rõ ràng thấy hôm nay con trơ xương, rõ ràng thấy thịt da lỏng bỏng, gầy gò hơn nhiều cơ mà….
Tôi biết nhiều bà mẹ,
những người nhìn con mình gầy mòn, mà rơi nước mắt hằng đêm, họ chỉ cầu sao sáng mai thức dậy, con mình sẽ ăn một bữa ngon thật ngon,
sẽ uống sữa cái ực,
rồi ị một bãi đẹp ơi là đẹp.
Bác sĩ nào giúp con họ lên kí, sẽ là người #tuyệt_đỉnh_công_phu, sẽ mang ơn này suốt kiếp…
Kỳ vọng vốn chẳng có gì sai,tất nhiên là một #người_khách_quan, tôi không thể hùa với các mẹ được, đứa nhỏ #không_suy_dinh_dưỡng thì làm sao nói con gầy ốm được, mà nếu con ốm thật, thì phải nói là #ốm thôi,
Tôi không biết người khác thì sao (tại tôi chưa có con để mang đi khám bác sĩ khác ), nhưng tôi được sư phụ tôi dạy rằng,
cần phải quan tâm tới mọi điều,
tôi quan tâm chuyện con ăn giờ nào, ị giờ nào, ăn gì, bao nhiêu, ngon không, thích không, vui không,
kỳ vọng của tôi là bà mẹ có đủ thời gian và tình yêu để hiểu con của mình,
bà ấy có thể buồn,
có thể than thở chuyện con gầy ốm,
có thể khóc ròng vì mãi con không lên kí,
bà ấy có mọi quyền thể hiện sự thấu hiểu đứa con của mình,
“HÃY LẮNG NGHE CÁC BÀ MẸ, CÁC BÀ ẤY LUÔN CÓ LÝ.”
tôi sẽ giành thời gian của mình cho mẹ nào có thời gian tìm hiểu con mình và cùng con mình khôn lớn, chúng ta sẽ cùng tìm cách để thay đổi, không phải chỉ là chuyện ký lô, mà còn chuyện hạnh phúc gia đình, hạnh phúc của những bữa ăn, của mẹ, của ba, của con, của bà nội, bà ngoại.
Tôi thích đưa giải pháp cho mọi vấn đề, hơn là bảo “không sao đâu”,
vì vậy có nhiều bà mẹ nửa đêm còn nhắn “Bác Linh ơi tức quá” “Bác Linh ơi buồn quá” “Bác Linh ơi em sắp phát khùng rồi”…
Những cảm xúc rất con người ấy, không cần quá kềm chế đâu các mẹ ạ, con mình mình hiểu mình biết, mình lo mình cứ bộc lộ cái lo đi, và có cách tính hết nhen.
Túm cái áo mưa lại là, lo hãy nói ra.
buồn hãy kể khổ,
mệt cứ khóc ròng,
xong xuôi thì tin vào con mình, ra sức tìm hiểu con mình, có khi vấn đề hông phải ở chỗ mập hay ốm đâu, mà là ở cá tánh đó.
Đừng bao giờ nhấn chìm mình vào những điều lấp liếm hay nguỵ biện, ông bà nội ông bà ngoại sẽ không bỏ qua đâu, bà hàng xóm cũng không bỏ qua, bản thân ta càng không bỏ qua,
hãy cứ dũng cảm nhìn nhận, nếu nó đúng là sự thật, chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.
Hãy cứ buồn và dũng cảm các mẹ nhé!
Tặng chiếc hình áo mưa dạ quang đầy quyết liệt.
Suy dinh dưỡng là phải chữa.Béo phì là phải chữa.
Cân đối và khoẻ mạnh mới là tiêu chuẩn vàng.
#bsphuonglinh
Covid chưa qua, gió giông đã tới.
Sống ở đất Sài Gòn, sự thật là chưa biết mùi bão lũ nó ra thế nào.
Song một hôm, bà mẹ miền Trung gọi điện báo tin, “con em hết tã luôn Bác Linh ơi, gió tốc mưa tuôn, con em bệnh, mà không nhúc nhích đi đâu được, chỉ có ôm con tránh gió, trên chiếc ghế cộc chân cao…”
Chắc phải ở trong #cái_thế_ngất_ngưởng đó, ôm con giữa bao la là nước, mới cảm khái hết nỗi cùng cực của tủi hờn.
Đêm này, tôi lại ở trong bệnh viện.
Đêm này, mưa và một chút lạnh ở Sài Gòn,
nhiều đứa trẻ ra đời,
nhiều đứa trẻ chưa kịp ra đời,
nhiều đứa trẻ ốm đau sốt giật đùng, mẹ vội vã bế con đi trong cơn mưa gió,
tôi trộm đứng giữa gió mưa và thấy ông trời có vẻ hờn giận hơi căng, hơi lâu…
Nhiều lời tiên tri bảo rằng, sẽ đến ngày gà vịt c.h.ế.t hết, lợn trâu lăn đùng lềnh bềnh ngoài ruộng, … ừ thì xung quanh là nước êyyyyy …
loài người sẽ diệt vong,tuy vậy,
ngày mưa gió đưa một bạn nhỏ trên một chặng đường tầm 15 cây số,
nhỏ xíu trong 2 lòng bàn tay người lớn,đang gắng giật giành sự sống,
tôi thấy bạn nhoẻn miệng cười giữa tất cả đớn đau,
tôi thấy bạn chớp chớp mắt,
và tôi biết,
dẫu ông trời có hờn giận hơi lâu,
dẫu loài người đến lúc sẽ diệt vong,
nhưng CHƯA PHẢI LÀ BÂY GIỜ,
mưa gió, không có tã, con vẫn sống, vì có mẹ đây rồi,
giông bão, xe cấp cứu vẫn băng băng, con vẫn sống, vì có các bác sĩ đây rồi,
chỉ cần con người còn có nhau,
ông trời có hờn giận mấy,
chữ #thắng_thiên hẵng còn.
Photo: chiếc hình nhặt được trên mạng xã hội, không rõ chủ nhân, ai biết chủ nhân, tag nhẹ cho mình xin phép nghen.
#bsphuonglinh
Một chiếc buổi sáng rất xinh ^^
Góc này là góc mình thích nhất trong khoa,
có cửa sổ nhìn xuống con đường y khoa mà mình đã đi mòn bao nhiêu đôi dép hơn chục năm qua,
có chiếc cân nhỏ nhỏ để sau khi hồi sức bé thì đặt lên “xổ số”sau mỗi cuộc sinh, mọi người dù mệt cỡ nào cũng vọng về chiếc cân nọ, để mong ngóng xem các con được mấy cân, cưng hết sức!
Hồi xưa các Thầy Cô hay khoe là ẵm mấy cục cưng riết rồi chỉ cần ước lượng, cũng biết các con mấy ký,
đâu có tin
giờ hơi hơi tin rồi nè,
đón các con từ bụng mẹ, từ bàn tay chuyền tay của Bác sĩ Sản, người thứ hai chạm vào các con là Bác sĩ Sơ sinh,
một trong nhiều điều thi vị của nghề này là đoán trúng phóc số kí lô cân nặng của đứa trẻ trên tay của mình.
Có bạn bé xíu, nhưng cũng có bạn to đùng, số nào xổ cũng ra mọi người ạ,
Các bé cưng của mình lúc sinh mấy kí đó các Mẹ ơi? 500 gram hay 4 kí rưỡi ???
P/S cho những ai chưa biết nha:
Bác không có đỡ sinh nha các Mẹ ơi,
Bác sĩ Sơ sinh đón em bé, rồi thăm khám cho con ngay lập tức, hồi sức ngay khi cần thiết, phát hiện kịp thời những vấn đề cần kịp thời, và mời các con về với Bác nếu cần, thay vì về với Mẹ. . Các Cô hộ sinh hay hỏi Bác sau mỗi cuộc sinh là “Bác có cho con đi nhà trẻ hông?”, nói hông một phát là vui vẻ cả làng heng!
#bsphuonglinh
một chút tôi
trong cuộc đời nhỏ
đi loanh quanh
rồi mệt
rồi thở than
một chút bụi
trong cuộc trần ai bé xíu
khấp khởi phủ mờ
rồi hoen ố
rồi nhạt phai
sớm mai
thức dậy soi gương
lau tâm
tráng rửa ký ức
nghe bài ca cuộc sống hùng cường mãi ngọ nguậy lỗ tai trong
hoá racòn sống.
#mùa_thu_2020
Nghe đồn nước nhà đã gần như quay trở lại như ngày trước dịch.
chỉ có những chuyến du lịch ở xứ khác vẫn còn treo đâu đó, giữa những giấc mơ.
Hôm nay có nhiều người thương yêu đi thi sau đại học giữa cơn mưa tầm tã.
Thi về, kẻ khóc người cười.
nhưng nhìn chung là rệu rã, chuẩn bị cho ngày mai đi thi tiếp.
Đứa em gái nhỏ nhắn nhẹ “hôm nay thi xong tự nhiên em thấy buồn chị ơi!”
Nỗi buồn nó lúc nào cũng vô duyên vô cớ như vậy.
Dẫu làm bài có tốt mấy, cũng sẽ thấy buồn, thấy một khoảng rỗng tuếch ở lồng ngực và trong khối óc.
Quý vị có biết, để học cách chữa bệnh cho quý vị, những con người này đã phải vất vả học hành tới mức không tưởng. Muốn nâng cao trình độ, muốn đóng tiền đi học, phải vượt qua những kỳ thi “máu đổ”.
Muốn không làm sai, muốn sống một cuộc đời chính trực và cứu giúp con người, họ đánh đổi nhiều lắm, thanh xuân, sức khoẻ, và tế bào thần kinh.
Có người sẽ bảo “đây là sự lựa chọn của mấy người, chọn rồi thì đừng than thở.”
Nhưng sự thật là, hông phải than thở, mà chỉ là muốn nói chúng tôi đã cố gắng nhiều dường nào để trở thành
#ông_thầy_bà_thầy.
Có (nhiều) bạn trẻ nọ nghe lời mạng xã hội hay bà hàng xóm hơn cả bác sĩ, lắm lúc gây chạnh lòng ghê nơi.
Dịch tan từ từ,
mọi người lại ồ ạt sống,
mình thì quay lại nếp đàn cũ cũ.
mình thì không có thứ gì quá giỏi,
nhưng mỗi thứ đều biết một chút,
gọi là nhâm nhi những lúc chạnh lòng.
Em ơi, buồn làm chi!
Chiều nay có mưa rơi,
cuộc đời ngoài những trận thắng thua,
còn có gió, mây, và không khí lạnh ập vào màng nhĩ,
cứ khóc một trận đã đời,
rồi quay trở về nếp cũ,
nếp của một trái tim trong – sạch – trong.
#filmphoto
Hôm nay trời mưa, tôi lại ngồi tô tô vẽ vẽ cho luận văn của mình.
Chiếc ảnh này là 1 trong số những ảnh minh họa tôi dùng cho phần trình chiếu.
Các bạn nhỏ sinh non trong #đàn_con của tôi không quá nhiều, nhưng vừa đủ để tôi cảm khái nỗi vất vả của người nuôi dưỡng các con, và những kỳ vọng cứ thoáng chốc tưởng thành công, rồi vụn vỡ, rồi lại thành công.
Tôi cứ mãi chờ đến ngày #xuống_núi, để có cuộc hẹn từ trước Covid với Mẹ của James. Mỗi lần Mẹ James gửi cho tôi hình ảnh con yêu mỗi đoạn lớn lên, tôi lại thấy đó là một điều kỳ diệu. Nỗ lực của gia đình James đã hơn cả từ #mạnh_mẽ, nếu cho dùng 1 từ tiếng Anh để diễn tả nỗi này thì là #Incridible. James đã đến với cuộc đời chỉ nằm trọn lỏn trong 2 lòng bàn tay người lớn.
Cảm ơn con đã cho Bác mỗi ngày sống có thêm một niềm thôi thúc mãnh liệt vào việc tạo nên những điều kỳ diệu.
Tôi chưa xuống núi nha mọi người ơi.
Hẹn ngày xuống núi, tôi sẽ kể cho mọi người nghe nhiều câu chuyện #thần_kỳ.
Và người tạo ra không phải là tôi, hay vị bác sỹ cao cao tại thượng nào khác, mà là chính bàn tay #nâng_niu của những người làm Cha làm Mẹ, không một khó khăn nào làm sần sùi tình yêu thương của họ.
Thương nhớ các con.
#bsphuonglinh
“Có một người đi qua hoa cúc
Có hai người đi qua hoa cúc
Bỏ lại sau lưng, cả tuổi thơ mình…”
Bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ đem khoe hoài cũng sinh chán,
hôm nay đặt để vài tấm ảnh xưa cũ, để thấy lũ chúng mình đã dậy thì thành công như thế nào.
Cấp 3 của người ta mặc áo dài xúng xính,
chứ thiệt tình là mình kiếm không ra một tấm áo dài nữ sinh…(bởi vậy nên bây giờ mới mặc bù)
Tuổi thơ của mình là áo túi hộp, quần túi hộp, tóc dài tết bím, không tết bím thì búi củ tỏi.
Đó là những ngày đen nhẻm, lầy lội “làm chuyện bao đồng”…người yêu mình mà gặp mình hồi này chắc cũng không yêu nổi…
Lại là câu chuyện thời gian,
Bạn của tôi một ngày tôi nhìn ra nếp nhăn nơi đuôi mắt,
nhìn ra thớ mỡ xếp tầng trên bụng,
nhìn ra nụ cười không còn tươi như hồi 16,17 tuổi,
chỉ còn nét dại khờ là y nguyên.
Nét dại khờ của những người ưa băn khoăn,
mình đúng hay người đúng,
giấu cách mấy cũng lộ ra sự chân thành,
làm gì cũng phải chân thành.
Tất cả chúng mình bây giờ đều đẹp hơn, nhưng hồi xưa thì “ngầu” hơn phải không mọi người,
tuổi trẻ đúng thật dũng cảm,
xấu mấy cũng dũng cảm,
bây giờ đỡ xấu nên cũng đỡ dũng cảm,
heng?!?
#tuổithanhxuâncủatôi
Đã quá nửa đêm.
Lại cái tật giật mình. rồi lầm than.
Đi trực miết sẽ sinh rối loạn giấc ngủ là có thật.
Hay do tâm tính mình hay trăn trở.
Nhiều khi thấy yêu cuộc sống tới phát điên,
nhưng ngặt nỗi cuộc sống lại đáp trả mình nhiều điều kỳ cục vô hạn độ.
Nhiều khi thấy yêu người yêu mình tới phát điên,
nhưng ngặt nỗi cứ hết đứa này thi cử, tới đứa kia thi cử,
xong mãi đóng vai “thanh niên vườn trường”, trường này lại là trường y,
nên mãi dằn xuống ngàn nỗi nhớ nhung, chỉ có làm việc,
học tập,
học,
học nữa,
học mãi…
lâu ngày chưa có hình mới,
lâu ngày chưa hít không khí mới,
lâu ngày cứ lẩn khuất quanh co với sách vở, nghiên cứu, luận văn, kế hoạch…
thôi kiếm tìm chút thi vị mùa dã quỳ năm cũ,
hết mùa trăng này,
mình sẽ lại yêu đương,
như bao người trẻ khác,
ở trên đời.
#filmphoto
Dạ anh/chị/em/bạn nào sinh ra ở cung Sư Tử hay Kim Ngưu, nhớ giơ tay cho em biết với nha !!! (để em kiếm chuyện làm chung)
Chuyện là em đã có một đêm trung thu thật sự #cuồng_nhiệt. Hông phải xếp đặt gì trước, nhưng đa phần lễ lạc gì đều rơi vào ngày trực của em.
Và em bỡ ngỡ nhận ra, lễ lạc thì quý chị em sinh đẻ nhiều hơn ngày thường.
Một là … vì ngày đẹp chăng?
Hai là … vì 9 tháng trước là 1 ngày đẹp chăng?
Sinh con vào #ngày_đẹp là một điều không có gì xấu xí hết mọi người ạ!!!
Và chuyện này em chỉ mới nhận ra cách đây khoảng 48 giờ.
Bỗng một hôm buồn bực trong người vô hạn độ, em có nhẹ nhàng gửi chiếc tin cho con bạn thân ngồi kế bên cấp 3, “tao đang có nhu cầu giao tiếp với loài người nào … chưa làm mẹ.” Thế là quý cô tài giỏi (người đã mời được phu nhân cựu tổng thống Obama đến Việt Nam) đã cố gắng vén tém lịch #dưỡng_tâm của bản thân để gặp em.
Nhờ một buổi trò chuyện cực kỳ #năng_suất, em vỡ nhẽ ra nhiều điều mọi người ạ, đặc biệt là chuyện #ngày_sinh nó quyết định một cách kinh hồn bạt vía thế nào lên vận mệnh một con người.
Những người làm công tác y tế như em thường cười sặc sụa vào câu chuyện như này: “Mấy chị ráng cho con em ra vào giờ đó, ngày đó, đời em khổ rồi … giờ em chỉ muốn làm sao cho con em sướng hơn em!!!” Nhưng sau ngày hôm đó, em #ngộ ra câu chuyện nọ chẳng có gì đáng cười mỉa mai.
Cuộc sống của chúng ta vốn luôn vận hành theo một quy luật.Từ rất xa xưa, thuở hồng hoang nào đó, con người đã đi tìm quy luật của cuộc sống.
Một khi chúng ta đi trật ra khỏi quy luật nọ, chúng ta vốn dĩ tưởng rằng mình #tan_vỡ, nhưng không, chúng ta lại lặng lẽ đi vào một quy luật khác, giao thoa ngấm ngầm, mà chúng ta gần như không hay biết…vì không hay biết, nên chúng ta băn khoăn, nên chúng ta thống khổ, nên chúng ta mãi cứ yêu nhạc Trịnh, và ăn đời ở kiếp với đau thương.
Ngày sinh cũng vậy.
Ngộ kỳ thời lắm mọi người ơi,
tuy mỗi cá thể là một sinh linh đặc biệt,
nhưng cuối cùng chúng ta lại ở trong một #quy_luật_ngầm.
Sướng khổ hoá ra trời định cũng đúng, con người định cũng đúng luôn, nếu chúng ta hiểu đúng quy luật.
Linh nói thường gây khó hiểu,
nên Linh sẽ dẫn nhẹ một chiếc link để ai hứng thú thì vào đọc nha:
https://www.facebook.com/…/a.14797…/1495982753874538/…
Theo thần số học thì Linh là một người yêu tự do và rất nghệ sỹ.
Linh dù làm gì cũng không thoát được quy luật này.
Và đêm qua, đêm trung thu, 01/10/2020, chào mừng rất nhiều con trai con gái đã đến với cuộc đời, các con sẽ là những người cực kỳ sáng tạo và yêu gia đình mình.
Chúc mừng Ba Mẹ các con nữa!!!
P/s: đau hai cái cổ tay muốn chớt nha, không nhảy múa nổi đâu, bạn nào cũng nặng 3 cân rưỡi trở lên, hình ảnh mang tính chất minh hoạ thui à!
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Ngày mai nữa thôi, Linh kết thúc chặng đường 5 năm lần thứ nhất.
Ngày mai nữa thôi, Linh sẽ được “bảo vệ” điều Linh ấp ủ trong suốt thời gian qua. Linh đã choàng tỉnh giấc sau một giấc mơ rất buồn cười…
quên mất chuyện phải chạy đến bệnh viện Nhi Đồng 1 trong một ngày vô cùng trọng đại…
hớt ha hớt hải mặc chiếc áo dài, cầm chiếc laptop, đeo giày và chạy…
Hành trình đi tới đích của 1 Linh đa mang, luôn “ngộ kỳ thời”.
Linh ghét những gì hời hợt, Linh không thích điều qua loa.
Ngày này nhiều năm về trước, Linh thấy #n bà mẹ ôm con đến phòng khám nhỏ, trăn trở, băn khoăn và thở than.
“Bác ơi, làm sao để con em không khóc? làm sao để con ngủ ngon? làm sao để con bú mẹ?”…
“Em khổ quá Bác ơi!”
Linh đã đi tìm lời giải trong ngần ấy năm…
ngày mai nữa thôi, Linh sẽ bảo vệ cho đáp án của mình.
Ai bảo Linh rườm rà và đa mang,
Linh sẽ chỉ chảy 1 giọt nước mắt, và bảo: “Ừ Linh sẽ đa mang trọn kiếp này!”
Hẹn một ngày mai #không_đến_muộn nha Linh.
Tôi không chữa bệnh gì cao sang quý hiếm…
Tôi chữa cái #khổ của những bà mẹ ưa than khổ, … và giúp cái #éo_le của hành trình gặp gỡ những người bạn nhỏ mới chào đời #bớt_éo_le.
#bsphuonglinh