Nghe đồn nước nhà đã gần như quay trở lại như ngày trước dịch.
chỉ có những chuyến du lịch ở xứ khác vẫn còn treo đâu đó, giữa những giấc mơ.
Hôm nay có nhiều người thương yêu đi thi sau đại học giữa cơn mưa tầm tã.
Thi về, kẻ khóc người cười.
nhưng nhìn chung là rệu rã, chuẩn bị cho ngày mai đi thi tiếp.
Đứa em gái nhỏ nhắn nhẹ “hôm nay thi xong tự nhiên em thấy buồn chị ơi!”
Nỗi buồn nó lúc nào cũng vô duyên vô cớ như vậy.
Dẫu làm bài có tốt mấy, cũng sẽ thấy buồn, thấy một khoảng rỗng tuếch ở lồng ngực và trong khối óc.
Quý vị có biết, để học cách chữa bệnh cho quý vị, những con người này đã phải vất vả học hành tới mức không tưởng. Muốn nâng cao trình độ, muốn đóng tiền đi học, phải vượt qua những kỳ thi “máu đổ”.
Muốn không làm sai, muốn sống một cuộc đời chính trực và cứu giúp con người, họ đánh đổi nhiều lắm, thanh xuân, sức khoẻ, và tế bào thần kinh.
Có người sẽ bảo “đây là sự lựa chọn của mấy người, chọn rồi thì đừng than thở.”
Nhưng sự thật là, hông phải than thở, mà chỉ là muốn nói chúng tôi đã cố gắng nhiều dường nào để trở thành
#ông_thầy_bà_thầy.
Có (nhiều) bạn trẻ nọ nghe lời mạng xã hội hay bà hàng xóm hơn cả bác sĩ, lắm lúc gây chạnh lòng ghê nơi.
Dịch tan từ từ,
mọi người lại ồ ạt sống,
mình thì quay lại nếp đàn cũ cũ.
mình thì không có thứ gì quá giỏi,
nhưng mỗi thứ đều biết một chút,
gọi là nhâm nhi những lúc chạnh lòng.
Em ơi, buồn làm chi!
Chiều nay có mưa rơi,
cuộc đời ngoài những trận thắng thua,
còn có gió, mây, và không khí lạnh ập vào màng nhĩ,
cứ khóc một trận đã đời,
rồi quay trở về nếp cũ,
nếp của một trái tim trong – sạch – trong.
#filmphoto
No Comments