Tối nay lại mưa miệt mài
Người chị Cadao của mình mới có bài viết hay thiệt hay về GIÀU VÀ NGHÈO,
thế là đêm mưa, đang nhấp nháp 1 ly Dead Star (Nước cam ép mà có cái tên kêu ghê không), mình lại ngẫm ngợi tí về đồng tiền.
Sau khi ngẫm ngợi, mình lại không biết viết gì xuống.
Mình chỉ đang tự hỏi một quả tâm sáng ngời liệu được nuôi sống bằng lý tưởng, ý chí, nghị lực, năng lực, … hay được nuôi sống bằng đồng tiền.
Và thế là mình bí bách.
Hôm nay mình đã đặt dấu chấm câu cho luận văn của mình, 86 trang tính luôn tài liệu tham khảo và phụ lục.
Hôm nay mình vẫn chưa thấy “đã thèm” cho những điều mình muốn viết xuống và muốn được công nhận.
Mình còn hơn 40 năm cuộc đời để sống cho “đã thèm”. Vì vậy, mình chỉ bí bách hết hôm nay thôi.
Heng !?!
#tuổi_thanh_xuân_của_tôi#filmphoto#myGander
Viết tựa đề này là vì tôi không biết quý vị đàn ông có những cảm xúc này hay không, nhưng tôi biết chị em phụ nữ nào nếu sinh vào cung Bọ Cạp giống tôi … thì sẽ thường như thế này.
Thường thấy mình đơn côi lạc lõng giữa phố phường đông đúc.
Chợt một hôm lang thang giữa gió, giữa phố chiều tan tầm, bất giác nghe cô đơn chòng chàng trong khoé mắt… bất kể chị em dù độc thân, có gia đình rồi hay đã có mấy con…
đều có những khi như vậy.
Nói ra có vẻ hơi viễn tưởng,
nhưng nhiều khi chỉ cần đọc 1 dòng tin nhắn,
tôi cũng nhận ra, ở phía bên kia, người phụ nữ nọ đang #cô_đơn đến dường nào.
Phụ nữ ngộ nghĩnh lắm,
đôi khi xung quanh lắm người, vẫn cứ thấy đơn côi.
đôi khi những chộn rộn xô bồ cứ thét gào quanh lỗ nhĩ, vẫn cứ thấy ơ hay sao có mỗi một mình mình,có vẻ tinh cầu này đang chỉ có vỏn vẹn một linh hồn nhỏ,
không cần ai chèn ép,
vẫn cứ co rúm lại.
Sự cô đơn ấy mà,
đối với một số người là một đỉnh cao của tận hưởng, được làm mọi điều mình thích, không rào cản,
nhưng đối với một số người lại giống như liều thuốc độc, nỗi bơ vơ tạt vội vã vào tấc lòng như hong đến cạn khô nước mắt.
cồn cào và đắng.
thế là người phụ nữ bắt đầu reo hò gọi về ký ức, hòng chắp vá lại những lỗ hổng trong quả tim mình.
thế là người phụ nữ đi tìm sự cảm thông, tôi không nói nhiều, tôi cũng chẳng cần ai hiểu, nhưng tôi nhất định phải bộc lộ ra rằng, tôi có điều muốn nói, … đơn giản vì … tôi muốn giải thoát khỏi sự đơn độc này.chỉ cần một cái #seen cũng đượcchỉ cần một cái cũng đànhđó là nhu cầu thiết yếu của một linh hồn đơn độc nhưng không muốn bị đầu độc bởi chính bản thân mình.Bạn bè tôi hay nói tôi nhiều chữ.
Có những lúc như bây giờ chữ nó trào ra ở đầu ngón tay, nếu không bấm xuống, sẽ tức anh ách ở lồng ngực, rồi sinh khó tiêu, rồi sinh đau bao tử.
Và thiệt sự tôi chẳng muốn tự đầu độc mình.
nêntôi phải viết ra thôi.
Phụ nữ ấy mà,
luôn có nhu cầu chia sẻ,
bạn biết không,
khi phụ nữ bắt nhịp được với một chiếc áo thích ơi là thích, hay một món dụng cụ nhà bếp cực cực cực tuyệt vời, lúc đó, họ được sẻ chia lòng yêu cuộc sống với món hàng vô tri nhưng chứa đầy ẩn ý của nhà sản xuất.
hoá ra trên đời này, phàm thứ gì do con người tạo ra, vốn tuyệt nhiên không vô tri.
Và chúng ta tạo ra những thứ không vô tri để có thể san sẻ cùng mình những nhu cầu thiết yếu rất con người.
Tóm lại, tôi là phụ nữ, rất con người và cực kỳ cô đơn.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Thường sáng trăng thì gần như mình cũng thức trắng.
Đêm qua các thiên thần nhỏ tranh nhau ra đời, có vài bạn cùng giờ tuổi, bác chạy đằng đông rồi chạy đằng tây.
Đêm qua bước qua khu vườn trên sân thượng toà nhà cũ bệnh viện, mình bị ánh trăng chói sáng làm cho loá mắt.
Trăng sáng tưởng khuất sau đám nhà cao tầng, nhưng bỗng nhiên ló dạng rọi đường cho cô gái “xăm xăm băng lối vườn khuya một mình” đi đón con người ta.
Đêm sáng trăng ẵm ôm mấy đứa con người ta, thấy mông lung “Bọn trẻ lớn lên có vui không? Mẹ các con có vui không?”
Mấy bà Mẹ hay nhắn hỏi mình “Con em bị abc xyz vầy là có bình thường không bác sỹ?”
Các bà ấy thường nhận lại câu hỏi “Em có khoẻ không em? Em có buồn không em?”
Và rồi câu trả lời mình nhận lại được thường cỡ trang A4 về tất cả uất nghẹn mà bà Mẹ mới sinh đã nhẫn nhịn tầm mấy chục ngày qua, nay trào ra như vỡ ối.
Hổng phải hổng vui, mà là tại #bị_buồnMình hay bị buồn nên mình hiểu cảm giác không khống chế được cảm xúc của bản thân.
Quan trọng là có chịu thừa nhận mình đang buồn hay không thôi?
Đêm qua trăng sáng? Bạn có #buồn?
#bsphuonglinh#filmphoto#trăng_sáng
Chào mùa mưa, mình đứng đó từ đêm!
Năm nào, mưa về đổ ập lên đầu, mình đều post lại chiếc ảnh film này.
Mưavới nhiều người tắm mát những ngày gian khó
Mưa
với mình chỉ có ngả nghiêng và lướt thướt.
Mình luôn có một đức tin kỳ lạ: nếu gắng sức làm gì đó bằng tất cả tâm can, cuối cùng sẽ thu lại về thứ quả ngọt chín lành vượt cả ngoài mong đợi.
vì vậy mà bao nhiêu mùa mưa rồi, mình vẫn cứ gắng sức.
Thiết nghĩ tuổi trẻ có mấy mùa, cứ làm điều mình thích và thích điều mình làm vậy.
Sài Gòn mùa mưa – lại cạn chữ.
30/5/2020
#filmphoto#myGander
Bao giờ mới được hít thở khí trời trong veo
Sài Gòn những ngày bưng bít
Mặt mày bưng bít
Hơi thở bưng bít
Con người bưng bít (vì khẩu trang)
Lại nhớ mong một cái hít thật sâu, thật dài
Để cởi mở ra
Để thành thật ra
Để lớn khôn ra
Sài Gòn những ngày nóng vỡ lòng
Mừng vì không phải nơi sinh sôi của chủng loài kinh-hồn-kinhTủi vì không phải nơi sinh sôi của ngọt lành, mát dịu, của những cái hít sâu-dài-sâuSài Gòn sẽ lại vắng người
Như mùng 1 TếtTôi rồ xe chạy vút đi trực, rồi chạy vút về nhà
Đoạn đường 20 cây số
Rồi đùng-đoàng-đùng, họ đụng xe tôi tan-tành-tan
Hoá ra vắng vẻ cũng không phải là điềm lành cho mọi sự vi vu
Vắng vẻ là bức màn bưng bít cho những nỗi lo sống vội
một Sài Gòn bít-bùng-bít.
Sài Gòn mùa dịch tháng 03/2020Film Photo: một ngày trước Tết một năm không có dịch ở xứ trong veo.
#withoutmyblouse
#filmphoto
Thế giới dù buồn tẻ đến thế nào cũng phải #tươi
Nhiều người thích nghe #bác_sỹ_Linh kể chuyện bệnh viện, chuyện bệnh nhi, chuyện bà mẹ, ông bố… có ông Thầy tiến sĩ Mỹ bảo mình viết sách đi, giống như Junichi Watanabe viết Đèn không hắt bóng. Mình cười: nước mình ngộ lắm Thầy ơi, Thầy thích nghe con kể chuyện, chứ đám đông khác liệu có thích, để xem bao giờ con đủ lớn để dũng cảm vượt qua rào cản của định kiến, con sẽ xuất bản nghe. Sách kiến thức thì đầy rẫy rồi phải không?
Nhiều người lại thích nghe #Phương_Linh kể chuyện đời sống, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, cà khịa đủ điều như thiên hạ ngoài kia. Bỏ áo blouse, mình cũng chỉ là cô gái còn nhiều mong ước, ước quần áo đẹp, giày đẹp, túi xách đẹp hay vài chiếc vòng phong thuỷ. Cũng là một người bình thường như bao người bình thường, thích được ngợi khen, buồn vì thua thiệt, và có lẽ còn khác người bởi chóng vui ở những điều nhỏ xíu, và buồn mãnh liệt với những điều cũng nhỏ xíu xiu.
Có một điều mà xưa nay mình rất thích.
Mình thích mọi người gọi mình là Phương Linh.
Tên Linh trong thiên hạ nhiều vô số kể, mỗi lần đi thi tốt nghiệp, từ nhỏ tới lớn, đợi kêu tới đúng tên mình đúng mệt mỏi. Có khi nguyên phòng thi ai cũng tên Linh.
Phương Linh thật ra cũng trùng luôn.
Nên thường bị gọi là Đào Linh hay Linh Đào.
Rõ khổ.
Phương Linh là tên Ba mình đặt. vì cô diễn viên Phương Linh hồi xưa đẹp tinh khôi lắm. Ba thích nên nhất định phải là tên này. Mình cũng thích cô Phương Linh.
Đấy Phương Linh là hay nói chuyện không đầu không cuối, nói chuyện dại khờ,nói chuyện vòng vo,
Ai hiểu hữu duyên xin ở lại,
thế nhen !!!
#bsphuonglinh
#filmphoto
#canonf1