Đây là tôi, một ngày thu Hà Nội
Rất reo vui
Sáng thấy hình thủ đô mùa dịch, tiêu điều mà lòng buồn rười rượi
Tiêu điều không phải vì bão xoáy hay mưa tuônmà vì con người đi đâu mất…
Hoá ra sự sống cấu thành từ những reo vui
từ rộn rịp
từ rình rang của tụ hội
Người Việt Nam ưa tề tựu cùng nhau
Cảnh sẽ thêm tình
Cây thêm xanh
Phố phường thêm sức sống
Thế mà hôm nay lại vắng hoe hoe
Mọi người bỏ trốn phố phường …
Con quái vật nào gây nên cơn sợ hãi
Giống loài nào gây nên những tác oai
Loài người không ngừng nói về nó
Loài người không ngừng từ bỏ những giấc đêm êm, để mặc cơn sợ hãi nhấn chìm vào âu lo khủng hoảng
Phải khủng hoảng thôi khi chiếc điện thoại tin tin muôn vàn tin nhắn từ cơ quan chính phủ
Phải biết sợ thôi để cùng tưởng tin và đồng lòng cùng chính phủ chống cơn bỉ cực này
Lần đầu tiên toàn dân đứng về phía chính phủ
Lần đầu tiên thấy Việt Nam rất Việt Nam
như hồi ông bà mình cùng chiến đấu
chống Tây chống Tàu
Phố phường sẽ lại đông vui
Sẽ lại reo ca
Hãy cho phố phường tạm nghỉ vậy
Hà Nội chớm oằn mình…
#filmphoto#bsphuonglinh#withoutmyblouse
Từ thuở món ngon cuộc đời xuất hiện ở trần gian, cỡ đầu những năm 2 ngàn, em đã may mắn được nếm trả mùi vị có một không hai trên đời, thế giới bé lại bằng 1 ly trà sữa.
Có lẽ tuổi nhỏ không gì sướng bằng có đủ tiền mua 1 ly trà sữa mật ong trân châu giá 18k ở trước cổng trường người ta, vì cổng trường mình không có bán. 18k là con số cực lớn nha mọi người, ly đặc biệt đó, còn ly thường giá nửa thôi.
Đến nay ngót nghét gần 20 năm theo dòng phát triển của trà sữa, là một fan hâm mộ đời đầu tất nhiên không thể bỏ qua bất kỳ một thương hiệu trà sữa đình đám nào của trần gian, em như một con nghiện không thua gì mấy em teengirl bị ném đá vì phải nhập viện … vì 1 ly trà sữa, lúc tin tức đó đồn đại khắp giang cư mận, là lúc em đau lòng thương xót như chứng kiến thần tượng của mình bị tẩy chay. Em ước gì được đứng ra tranh cãi cho trà sữa, trà sữa có thiệt sự gây nhiễm trùng huyết hay ung thư? Nghe mầu nhiệm quá vũ trụ ơi!?!
Tuy nhiên sau khi sự kiện tẩy chay nọ lắng xuống, món ngon cuộc đời vẫn chiếm vị trí độc tôn trong lòng thiên hạ. Và em như bao người, vẫn không thể thoát ly khỏi tình yêu dành cho món khoái khẩu – vật phẩm có thể khiến người ta đi từ thái cực khổ đau sang tinh thần sảng khoái cao độ, hay như với em là luôn “thức trọn đêm này” và tha hồ làm những việc chưa xong.
Song hành với việc không từ bỏ được món ngon cuộc đời, là cân nặng cứ không ngừng đâm chồi nảy lộc, các con số cứ phắn tung toé lên ngất ngưởng.
Đến nay em đã kiêng trà sữa được 1 tháng.
Thần kỳ!
Em xuống những 2.3 kilograms mọi người ạ!!!
Vì hiểu cảm giác thèm thuồng nhớ nhung này, nên khi các Mẹ nhắn tin hỏi em: “Bác sỹ ơi Mẹ cho con bú uống trà sữa được không?”
Bác sỹ Linh luôn trả lời: “Uống liền tù tì 3 ngày đi em cho đã thèm, và theo dõi da dẻ – phân – phản ứng của con, nếu có gì lạ báo bác sỹ và từ đó hẵng ngưng trà sữa hoàn toàn nhé!!!”
Thật ra cân nặng với người phụ nữ cũng như em bé vậy đó. Các con sẽ cho các Mẹ đủ động lực để nín nhịn mọi ham muốn ở trần gian.
Đâu có ai để con mình phải lên chàm hay ị máu vì trà sữa, phải không?
Chúc mừng xuống kí!
Filmphoto: mặt dễ thương và trà sữa
#bsphuonglinh
#bsnhi
#filmphoto
Mình thật sự mong mùa mưa năm nay đừng đến vội
Dịch chưa qua mà mưa tới sẽ khủng khiếp lắm
Sài Gòn sáng nay ra trực vắng lặng tới không ngờ
Mình thường sợ chạy xe giữa Sài Gòn vắng
Thấy lọt thỏm và bẽ bàng
Như ai quăng con cá nhỏ vào biển lớn
Bảo bơi đi trong khi vây nó bị thương
Hàng quán đóng cửa nghỉ ngơi nhưng tiềm tàng bao nỗi lo âu
Bệnh viện vẫn huyên náo
Nhưng tĩnh an giả tạm hơn mọi lầnThầy thuốc vẫn đi làm
Nhưng mặt nạ chắn che, mọi người kiệm lời với nhau hơn, kiệm lời với bệnh nhân hơn
Bác sỹ tâm lý mùa này khám bệnh online được
Nhưng bác sỹ Nhi thì phải nhìn tận mặt, bắt tận tay
Người nhà cũng sợ bác sỹ như sợ tà
Sợ họ mang mầm bệnh, sợ họ mang tai ương
Phòng mạch Nhi lác đác dăm ba bệnh
Rồi chắc cũng sớm đóng cửa theo lệnh của quan toà
Thiệt sự đang gồng để giữ gìn cho thân thể “tinh khiết”,
Những đứa con thân yêu còn đợi chờ một cái vuốt ve của “bàn tay phục dược”
Cảm ơn trần gian ban bố cho 4 chữ vàng để mà chết thân
Thương Sài Gòn – mùa dịch 2020
#bsphuonglinh
Đây là Linh những ngày lên rừng, nướng gà rừng, ăn sập rừng.
Linh đang đọc một cuốn sách “Rừng, đàn bà, điên loạn”.
Sách đã mua về từ tháng 10, đến nay chưa hoàn thành, vì bận đọc đi đọc lại cho thấm từng dòng, hiểu cái ý tác giả muốn truyền tải về #rừng và #đàn_bà ở trong rừng và #sự_điên_loạn của họ.
Đàn bà không cần ở trong rừng vốn đã điên loạn rồi.
Sự điên loạn của những nháo nhác trong cội tâm, chực chờ cơ hội phát tiết ra ngoài.
Đàn bà của đời sống hiện đại, thoát khỏi vòng vây của phong tục tập quán định kiến hay chưa? Hay vẫn giống đàn bà ở trong rừng.
Đàn bà trong rừng làm chủ cả khu rừng, làm chủ sinh mệnh, làm chủ cả những người đàn ông … song vẫn bị đàn bà đô thị bảo là man di, mọi rợ. Lạ!!!
Không biết có thước đo nào cho tâm tư và nội lực của đàn bà.
Thôi để tiếp tục ngâm cứu về đàn bà ở trong và ngoài rừng, để xem đúc rút được gì trong kinh nghiệm của sự tồn tại, để họ bớt đớn đau và điên loạn.
#withoutmyblouse
#filmphoto
#bsphuonglinh
P/s: gà rừng ngon thật sự, thịt nướng tới đâu, nước mỡ chảy ròng, thơm lừng, chắc nịch.
Vườn nhà rất rộng chiều lộng gió
Sáng nhận tin nhà có điều không yên, nên hộc tốc chạy về.
Sau xử lý công vụ, tư vụ,
Hiện đang ngồi tận hưởng gió mát chiều ở vườn nhà.
Ngoài kia vội vã quá,
gió ở vườn nhà lành lặn thổi Mấy em sinh viên nhắn tin, phụ huynh nhắn tin: Bác ơi dịch phức tạp, Bác bảo trọng.
#bảo_trọng mùa này là không phi xe ngoài đường, ngồi yên ắng gặm cây kem ở vườn nhà, nghe gió reo vui tai đến lạ.
#bảo__trọng mùa này là bớt tiếp xúc với đám đông, mà tiếp xúc với đám_không_đông cũng không còn an toàn nữa, chắc nên ngồi một mình với gió trời giống vầy mới an toàn.
Lời nhắn tới các em sinh viên thân yêu: nhà mình gió mát lắm, người nhà mình còn trộng cậy nhiều vào mình, thương gia đình mình đi các em. Thiết nghĩ giáo dục nước nhà có phần đanh thép quá, bọn trẻ không dám nghỉ học vì sợ cấm thi, các em đặt kỳ thi quan trọng hơn cả sức khoẻ của bản thân và người thân của mình. Đáng khen, đáng khen ….
Chắc phải bị cách ly, người ta mới thấy hết sự kỳ diệu của hai chữ #tự_tại
Gió chiều mát thật sự.
Thủ Đức – mùa dịch 03/2020
✪ Nhớ đăng ký kênh YouTube của mình xem đỡ buồn mùa dịch nhen: https://bit.ly/2Cw6uAz
Hôm nay mình đọc confession của 1 em sinh viên Đại học Y dược mà mình cười lăn lộn, rồi thấy thương mấy đứa nhỏ vô cùng tận.
Cười là tại vì giọng văn dễ thương vô hạn độ.
Thấy thương là tại vì ai cũng có quyền được nói lên ý kiến của mình … mà phải ẩn danh dưới một cái confession âu cũng là một nỗi khổ tâm.
Xưa giờ thề luôn chưa bao giờ viết confession.
Nghe thiên hạ đồn đại mình cũng nhận được vài cái confession viết cho mình. Mình được cái nghĩ gì nói đó, ruột để ngoài da, chữ tuôn như thác đổ nếu có điều muốn nói, mà mình nói thì mình phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình chứ, tánh … cũng hơi kỳ.
Vì tánh kỳ mà viết ra một cái nghiên cứu … hơi bị tốn …. xăng.
Thầy Cô bạn bè hội đồng chuyên môn hội đồng Y Đức ai cũng bảo: sung quá, bớt bớt lại … mọi người sợ mình làm không nổi, mà có khi mình làm không nổi thiệt … vì dịch bệnh hoành hành quá có ngăn bước chân mình trên con đường bỉ cực này hơm?
Tương lai sẽ trả lời.
Hiện giờ Linh ổn nha.
Bao xa Linh cũng đi.
Miễn các con vui và Mẹ vui.
Linh chấp hết.
Mấy con Cô Cô gì gì tránh Linh xa ra nha.
Để Linh hoàn thành điều Linh cần hoàn thành.
Đơn giản để tốt nghiệp thạc sỹ.
Và không đơn giản để làm thay đổi văn hoá nuôi con của người Việt Nam này…
Cố lên Linh.
Cố lên!!!
#bsphuonglinh
Bao giờ mới được hít thở khí trời trong veo
Sài Gòn những ngày bưng bít
Mặt mày bưng bít
Hơi thở bưng bít
Con người bưng bít (vì khẩu trang)
Lại nhớ mong một cái hít thật sâu, thật dài
Để cởi mở ra
Để thành thật ra
Để lớn khôn ra
Sài Gòn những ngày nóng vỡ lòng
Mừng vì không phải nơi sinh sôi của chủng loài kinh-hồn-kinhTủi vì không phải nơi sinh sôi của ngọt lành, mát dịu, của những cái hít sâu-dài-sâuSài Gòn sẽ lại vắng người
Như mùng 1 TếtTôi rồ xe chạy vút đi trực, rồi chạy vút về nhà
Đoạn đường 20 cây số
Rồi đùng-đoàng-đùng, họ đụng xe tôi tan-tành-tan
Hoá ra vắng vẻ cũng không phải là điềm lành cho mọi sự vi vu
Vắng vẻ là bức màn bưng bít cho những nỗi lo sống vội
một Sài Gòn bít-bùng-bít.
Sài Gòn mùa dịch tháng 03/2020Film Photo: một ngày trước Tết một năm không có dịch ở xứ trong veo.
#withoutmyblouse
#filmphoto
Chuyện là mình hay đòi các Mẹ kết quả tầm soát sơ sinh của em bé (vì nó thật sự quan trọng và chắc mình sẽ có bài viết dài hơn về vấn đề này), nhưng đây là trang cá nhân nên mình đang chia sẻ về một quan điểm cực kỳ cá nhân thôi về #sự_đồng_bộ.
Sau khi đòi, Mẹ nào cung cấp được kết quả cho mình, thật sự mừng hết lớn.
Nhưng số này rất ít. Số khác hoặc không có do em bé sau sinh không được làm, hoặc do được tư vấn làm những gói siêu cao cấp nhưng đọc kết quả hoang mang cực độ và trong khoảnh khắc hoang mang đó, không biết xử lý tiếp thế nào cho hợp lý.
Trường y dạy nhiều người.
Nghề dạy nhiều người.
Gặp gỡ những người Thầy chính tông cầm tay chỉ việc âu cũng là điều may mắn của mỗi cá nhân.
Đến cuối cùng thì không có sự đồng bộ trong tư vấn và điều trị cho bệnh nhân.
Đòi hỏi điều này thật sự rất khó.
Nó thuộc tầm vĩ mô rồi…
Đến cuối cùng, thiệt thòi nhất vẫn nằm về phía người bệnh mà thôi.
Người bệnh có quyền lựa chọn những gì mình tin tưởng.
Giống y như người tiêu dùng cảm thấy có thể bị thuyết phục bởi nhà quảng cáo nào cho sự lựa chọn của mình.
Bảo người dùng phải tỉnh táo này kia, thiệt sự khó vô vàn.
Vì người dùng có nhu cầu nhưng không có chuyên môn. Làm gì có ai trên đời biết tuốt tuồn tuột như bách khoa toàn thư.
Kết là nhiều lúc chỉ mong mình không đơn độc trên con đường thuyết phục và năn nỉ người bệnh, người nhà người bệnh những điều được y học chứng minh, những điều mình được truyền dạy một cách chính thống.
Và mình luôn tin mình không đơn độc.
Có một sự nhớ những người anh em không hề nhẹ.
Photo: Cao học Nhi khoa 2018 và Thầy Bùi Quang Vinh – Đại học Y dược Tp.HCM
#bsphuonglinh
Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển, đơn côi một mình
Xưa giờ vẫn vậy,
Cuộc sống có hiện đại, có đổi mới ra sao, vẫn vậy.
Vì con ở trong bụng mẹ,
Mẹ sinh con ra,
Mẹ nằm trên bàn đẻ lạnh căm,
Cơn đau là của mẹ, chứ ai đau hộ phần này.
Trên đường về bên mẹ cha,
Con nói ra dũng cảm bội phần.
Con phải rời xa gian phòng kín
đã gần 300 ngày bảo vệ ngày đêm
Con phải rời xa dây rốn cho con nguồn sống
Nay con tự sống
Tự thở
Tự đối đầu với cuộc đời cam go
Nay con rời xa bụng mẹ
Ùa vào đời
Khóc
Giận
Buồn
Đau
Con nào sợ
Chỉ có người nhìn con, đợi con, mới sợ mà thôi.
Thương con
21/02/2020 – Sài Gòn
Mỗi người trong đời có nhiều mục tiêu ở mỗi thời điểm khác nhau.
Thời điểm nhìn thấy những em thú bông xinh yêu chết đi được … tôi bắt đầu đan
Thời điểm cảm nhận việc nguệch ngoạc một khung cảnh thân quen bằng sắc màu là một điều tuyệt diệu … tôi bắt đầu vẽ
Thời điểm nghe một bản đàn gọi là cực phẩm … tôi bắt đầu đàn
Thời điểm ngắm nhìn những bao la bát ngát tuyệt vời mút mắt, với tất cả cuồng vọng của một tình yêu tha thiết … tôi bắt đầu để dành ngày phép
Vậy là năm nay tôi sẽ có 1 rổ thú bông, 1 dàn tranh mới, 1 vài clip khoe đàn, và 1 album ngao du ở Thuỵ Sĩ.
Kể ra cũng thật là mục tiêu.
Thanh xuân sắp hết. Muốn làm tốt điều mình đang làm, phải biết ước mơ.
#tuổithanhxuâncủatôi
#withoutmyblouse
P/s: sức ảnh hưởng của anh chị Ri không phải dạng vừa mà