MEMORIES

ĐÂY LÀ MỘT CHIẾC ẢNH CHỐNG TRÔI

April 19, 2020

Gần 3 giờ sáng, vẫn là cơn giật mình quen thuộc không cần ai kêu gọi.
Đây là một câu chuyện buồn.
Chuyện là nếu nằm ngủ một mình ở phòng bác sỹ, thường các chị em ở lầu dưới hay hốt hoảng vì sao (thỉnh thoảng) chưa gọi mà bác Linh đã tự động đi xuống phòng bệnh … trước khi có tình huống nguy cấp gì xảy ra.
Bà bác sỹ ngồi ở đó, sẵn sàng, trong khi đáng ra bả đi ngủ cũng được, không có lý do gì ngồi ở đây, tự nhiên lúc nguy cấp, ngó qua, thấy có sẵn đó rồi, hoặc tự bả thò mặt vào hỏi “có gì hông?” làm mọi người mắt chữ A, miệng chữ O “ai kêu bác vậy?”…
Chắc bóng vía hơi nhẹ nhàng, nên đầu giường cứ nghe tiếng bánh xe lăn nôi lạch cạch, rồi nghe vọng vọng cái điều “con bác bị gì kia, bác xuống coi đi!”, ừ thì mà buông bác ra đi, chứ đè vậy sao bác xuống được, buông ra….
vậy là buông ra, vậy là giật mình, vậy là đi xuống chiếc cầu thang sắt ở lầu cao để xuống tầng dưới….
ta nói máu chảy đâu mà khiếp khủng theo dấu xe lăn từ thang máy đến cửa, từ cửa vào phòng sanh…”
có ca mới sanh rớt bác ơi, mà ai kêu bà, nãy giờ tụi tui lo xử lý hết nguyên đám mà???”…
ừ thì ai kêu ai biết, rồi nhào vô em bé mới bị sanh rớt mà khám khám, kiểm kiểm như đi trong một giấc mơ.
Đây chỉ là một trong nhiều câu chuyện ly kỳ của thân phận người con gái yếu bóng vía trong vai bác sỹ.
Thường thì giữa đêm cũng tự giật mình vì trong đầu có quá nhiều thứ chạy qua trong đó.
Đêm nay nghĩ làm sao quản lý được một cô bé có 2 con mắt, 2 cái tay như bao người mà nó ôm việc chắc phải của 10 người, xong rồi làm không xuể, bởi mới nói sao đi lo chuyện người ta làm chi cho mất ngủ, chuyện ai người nấy lo có phải tốt hơn không? Thật ra mình cũng là người ôm việc, Hồi kỳ mà Bé khoẻ bé ngoan ở giai đoạn khó khăn nhất, không ai làm, chỉ còn 1 hậu cần chuẩn bị đạo cụ đi dạy, 1 nhiếp ảnh đi chụp hình, và 1 mình mình kiêm tất tần tật từ quản lý, đi dạy, đối ngoại tới truyền thông tới nội dung, mình nháo nhác như một con lật đật. Nhưng chuyện gì rồi cũng xong, mình có thêm được 1 khả năng vô biên trong sắp xếp công việc và lời được 1 người yêu tới tận bây giờ.
Cuộc sống vốn dĩ bủa vây bởi những thứ ly kỳ.
Nếu mà mình đắm chìm giãy giụa trong mớ hỗn độn, mình sẽ chỉ thấy ngộp mà thôi, như bị bóng đè.
Còn nếu mình xem chuyện bóng đè là chuyện thường tình, đơn giản hít thở ngay trong cơn ngập ngụa, đối thoại với chính chiếc bóng nọ, thì nó sẽ buông bỏ mình, nó đơn giản chỉ là một tiềm thức kêu gọi mình đối phó với những điều gì sắp xảy đến mà thôi.
Chuyện nhỏ hãy hoá không các em ạ.
#nhật_ký_trần_gian

You Might Also Like

No Comments

Leave a Reply