Sáng nay trời lạnh teo, chạy ùa ra đường thấy những bông hoa mới của Tết này (tên là “Thiên Phúc” thì phải) co rúm lại, xao xác trong những lắng lo của người làm vườn, họ bảo nhau: “Tết này toang…”
Sáng nay lạnh, chạy ùa ra đường trong phông áo mỏng, thấy thật thiếu tính toán, đáng lý phải quấn thêm chiếc khăn, đội thêm chiếc mũ, người ngoài đường trốn hết trong nhà, cuối tuần mà…
Sáng lạnh, mình nghe linh hồn mình trước gió như cánh hoa khô, gió mà vi vu hơn một chút, chắc chắn sẽ lắc rắc rơi, cũng đã không biết mấy mùa, không biết ngày thường ngày lễ hay cuối tuần, cứ sáng lại đâm đầu ra đường, như con thiêu thân sa vào ánh sáng.
Thế là có chút mơ màng về chuyện nhấm nháp tí trà, nói chuyện thiên hà vũ trụ. Trà nóng mình ưa loại có vị cranberry, thơm lạ, ngọt dịu, và đẹp đẽ. Trà nóng mình ưa rót từ những chiếc bình trong veo, thấy bã trà lăn tăn sụt sùi.
Hôm nào lạnh quá, không cần uống, chỉ cần bàn tay ôm tách trà nóng hổi, cũng sướng cả linh hồn. Người đâu dễ vui. Đất trời có hoang mang, lòng ta cứ nương tựa vào những gì ấm áp mà vui vậy.
No Comments