Mình đang ngồi xếp thiệp và nước mắt mình chảy dài.
Có thể với nhiều người chiếc thiệp vốn chỉ có tính chất thông báo, thiệp digital cũng được – thiệp in cũng được, thiệp đắt tiền thì giàu sang phú quý, thiệp rẻ tiền thì nhắm mắt cho qua.
Nhưng với mình, mỗi chiếc thiệp là tự tay 2 đứa mình
đi lựa từng mảnh giấy, cây bút, ngòi bút, mực chấm
kẻ từng dòng làm dấu
chấm mực và viết như chơi bùa yêu,
dán từng bao thiệp
xếp thiệp, thắt nơ, đóng dấu sáp.
Ai chơi với mình lâu đều biết mình yêu con chữ của mình tới cỡ nào, có lẽ thứ ĐNPL yêu nhất trên trần gian này là chữ – của – ĐNPL. Từ những năm 6 tuổi bị giáo viên ngắt đứt da trong lòng bàn tay vì chữ xấu không chấp nhận được ở một trường tiểu học đạt chuẩn quốc gia, từ những lời so sánh vô cùng đanh thép với cô bạn thân chữ đẹp lẫy lừng, con – chữ đã ám ảnh em gái nhỏ từ những năm 6 tuổi.
Mình đã rèn chữ, luyện viết, nói như cô giáo dạy Văn ruột thịt của mình là “khổ luyện”.
Mình bẩm sinh là đứa cẩu thả.
Nhưng vì nỗi ám ảnh nọ, đứa trẻ đã khổ luyện tới tay chai và chảy máu.
để rạng danh với cuộc đời là 1 Linh – chữ – đẹp.
Con – chữ – đẹp là nỗi ám ảnh hơn 30 năm cuộc đời.
Chữ đẹp thì để làm gì?
Để viết thiệp cưới chứ làm gì.
(Chứ viết toa thuốc chữ đẹp thì kẻ – cười – người – chê lắm)
Mình khóc vì cái gọi là khổ – tận – cam – lai.
Chữ – đẹp cuối cùng cũng có chỗ xài.
Như chị Trần Phạm Lê Mai có nói em viết thiệp khổ tâm khổ tứ, em nghĩ có gây “vướng” cho người nhận thiệp không? Họ sẽ cất vào đâu và lỡ có chuyển nhà, hay không còn chỗ chứa, chẳng phải họ sẽ suy nghĩ lắm hay sao?
Mình đã suy nghĩ nhiều về lời chị nói.
Song, vì đó là nỗi – ám – ảnh thâm căn cố đế.
Mình và chồng mình đã rị mọ viết thiệp trong suốt 6 tháng qua, trải nghiệm cùng bao gian truân của cuộc đời: xây nhà, mở phòng mạch mới, củng cố công việc đang làm…
Xếp lại tất tần tật thiệp, mình thấy mọi cố gắng thật lạ lùng.
Đơn giản là thoả mãn đam mê – và cuồng si trong nỗi ám ảnh của 2 đứa trẻ.
Chúng mình không mong cầu người nhận sẽ gìn giữ.
Là vì mình trân quý con chữ của mình mà thôi.
Rất trân quý.
Và mỗi dòng trong thiệp viết ra hơn 400 lần – là lời nguyện thề cho cuộc hôn nhân này – cho bản thân chúng mình.
Từ giờ tới đám cưới chắc mình sẽ emotional lắm.
Các con tới khám thấy mắt bác sưng vù đừng lấy làm ngạc nhiên nhé!
Vì bác sắp bước qua 1 giai đoạn để đến 1 giai đoạn khác – có thể sẽ thật sự trở thành 1 bà mẹ chăng – rất emotional…
No Comments