Thấy mọi người Halloween cosplay đồ vui quá, nên gia đình em cũng gọi là góp chút vui.
Chuyện là em cũng không hay biết gì, chỉ biết được rủ đi ăn tối chủ nhật. Người chồng sắp cưới bảo “Lâu rồi chưa có đi chơi tối chủ nhật, em lai – xì – trym sớm rồi lên đồ đi chơi nha!”
Em có hỏi nhẹ là mặc xì tai công chúa hay xì-pót-tịv, Anh bảo “Công chúa đi em!”
Em rất hoang mang, cũng nghe mùi kì lạ, nhưng nghĩ chắc tối nay cho em ăn nhà hàng hay gì, nên em lên đồ có chút lồng lộn.
Người ấy chở em vào 1 chiếc quán toàn người nước ngoài từ chủ quán tới khách. Em thấy mọi người ăn mặc xì-pót-tịv lắm cơ, mà sao em ô dzề quá, nên có chút sượng sùng.
Xong rồi leo lên mấy tầng lầu được trang trí Halloween nào nhện, nào nón phù thuỷ, nào bí đỏ các kiểu, em lên 1 gian phòng trống, hơi tối, vừa leo lên là em được tròng vào người tấm bảng đeo như hoa hậu, đội đầu vương miện đồ … hú hồn hú vía….vẫn là những người bạn nhỏ của chồng em – những thanh niên đã thâu đêm suốt sáng chuẩn bị màn cầu hôn ku-te-phô-mai-que hồi đầu năm.
Chồng em cứ luôn miệng “Hô Miss Grand Thủ Đức đi em!”
Em e dè cười nụ thôi mọi người ạ!
Thật sự đã sống đủ lâu trên đời…để thấy bé lại.
Ước mơ hồi nhỏ của em là được đi thi hoa hậu, mà vì Mẹ em không biết massage kéo chân cho em, nên em đành hẹn … kiếp sau đi thi hoa hậu.
Mà giờ sướng rồi, em là hoa hậu của chồng em.
Vui bây giờ hãy cứ vui ạ.
Dù có chút ngộ nghĩnh rởm đời, nhưng đó là chúng em…mỗi ngày cười vui sau những tranh luận luận điểm luận cứ nhức cái đầu.
Chúng em đang chạy KPI viết thiệp cưới.
Và nôn nao mỗi ngày, chờ tới Noel.
Sắp đến sinh nhật dương lịch – nhưng lại chẳng thấy già đi – thương người làm cho mình mãi trẻ.
Rất thương.
No Comments