Ta nói bà bác sỹ đi tới đâu kè kè chai #bia, ai mời nước hổng chịu uống, uống nước trong cái chai này không thôi.
Cái chai này đặc biệt kín và đẹp các ông ạ, vì vậy nên sau khi đã dùng hết loại chất có sẵn trong chai, mình đã không nỡ vứt vỏ chai đẹp đẽ này đi, mà đem về cho nước lọc vào để dùng.
Loại chất có sẵn trong chai không ngon mọi người nha, nếu ngon thì phải uống mấy loại như #Stsebastiaan mà mọi người hay gọi là #bia_thầy_tu ấy, còn không thôi thì hết dịch ra #bia_craft làm mấy ly như “Trăm phần trăm”, “Ăn bánh trả tiền”, “Xạo bà cố”… ngon mát tan tành mùa hè nhen, mà hông biết bao giờ mới mở cửa lại, nên sự thật đau khổ là căng thẳng vô vàn hông biết đi xả nơi mô.
Ai hỏi tửu lượng bà bác sỹ cao hôn thì hổng có biết trả lời nha, hết dịch mời bà bác sỹ đi đối ẩm đi thì biết hà.
Còn giờ mình chỉ uống nước lọc nha mọi người.
Cái chai làm màu giống như đang ăn #con_cá_gỗ vậy đó.
#nhật_ký_trần_gian
Ai cũng một (vài) lần thích lang thang phố
thích những toà nhà cổ
thích chút gì vin-vin-tage-tage rồi re-re-tro-tro
cuộc đời hoá hay-hay-ho-ho
sáng ngày nghe cổ vai ran ran râm râmn
ghe chút tình ca phố
nghe huyết quản róc rách dòng mỏi mệt
song,”trời sáng rồi, em ơi!”
#Linh_vẽ
Sáng đẹp trời trả tag challenge của Doan Bao Chau – đứa trăm năm mới tương tác, mỗi lần tương tác đều khiến bạn phải bận lòng động não.
Bạn Châu tag #cuonsachdautien từ #roomtoread, mình lục đục tìm trên tủ những quyển sách đầu tiên.
Hình này có 1/100 tủ sách của mình thôi à, giờ lựa cuốn nào gọi là #đầu_tiên thật là khó. (khoe của dễ sợ )
Tôi đã trót có mối tình thứ nhất với văn chương hình như từ năm 10 tuổi, sách này đọc hết rồi, và cũng trót quên hết rồi … cuộc tình thứ nhất ấy. Những gì đọng lại khi lướt qua dàn sách, là quyển bìa vàng rất #thiếu_nhi này: truyện ngắn Nguyễn Minh Châu.
Mình xin tiền Nội mua quyển này từ một hội sách của kiếp trước (chắc đầu những năm 2000 quá). (Và tới giờ vẫn xin tiền Nội chưa nghỉ ^^!)
Mình mua vì từ một vở kịch cực kỳ ám ảnh trên truyền hình. Hồi xưa khung giờ 20 giờ thường có kịch, kịch của cô Kim Xuân, vở “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”.
Hồi xưa đâu có google, tự nhiên phát hiện ra cuốn bìa vàng này có cái tên vở kịch mà mình ám ảnh. Thế là mua. Hoá ra là vở kịch dựng từ tác phẩm của Nguyễn Minh Châu. Thế là mê.
Người đàn bà từ thuở nào cứ đi vào giấc ngủ của mình với tất cả trở trăn và đa mang. Thiệt sự ấp ôm một hoài bão là giải phóng đàn bà. từ hồi nhỏ.
Bút pháp của Ông Nguyễn Minh Châu có cái thâm sâu bí hiểm ẩn dụ hoán dụ mà mình cực kỳ thích. đọc vào cứ như dấn thân vào một ngõ rất sâu, rất tối, nhưng mát mẻ và dễ chịu lạ kỳ – nơi con người được lột trần trụi những suy tư không còn là suy tư, bản năng – ừ, chắc chỉ còn lại bản năng của loài người.
Vậy đó, mối tình thứ nhất với văn chương.và tôi còn muôn vạn mối tình khác với hội hoạ, âm nhạc, nữ công gia chánh, công nghệ, điện ảnh, vân vân mây mây.
Nhưng mối tình thứ nhất thì mãi là thứ nhất thôi.
#bsphuonglinh
Nhật ký cách ly toàn xã hội – Ngày 12
Hôm nay mở lớp online đầu tiên.Ngày đầu tiên team BS. Linh chỉ mắc 1 lỗi kỹ thuật nhỏ về đường truyền, cảm thấy rất vui.
Thấy Ba Mẹ chăm chỉ học làm Ba Mẹ thật đáng quý vô cùng. Cảm ơn Ba Mẹ đã tham gia lớp học và hỗ trợ cho team của BS. Linh.
Hẹn gặp nhà mình trong nhiều lớp học online khác trong mùa dịch này nha .
Subscribe để nhận thông báo mới: https://bit.ly/2Cw6uAz
Ba Mẹ muốn bàn về vấn đề gì, để lại chiếc bình luận ở dưới nghe.
Speaker: BS. Đào Nguyễn Phương Linh
Team: tuyền nguyễn, Lê Thiện, Hương Trần, Sang Nguyễn (team đông nhưng làm việc từ xa nha mọi người, vẫn tuân thủ nguyên tắc cách ly xã hội nè)Bánh trái được tài trợ bởi Sugar Bakeshop
Đồ nghề livestream: my Gander Chưa ra đường được đâu, #hãy_ở_nhà nha
#bsphuonglinh
Đây là Linh những ngày lên rừng, nướng gà rừng, ăn sập rừng.
Linh đang đọc một cuốn sách “Rừng, đàn bà, điên loạn”.
Sách đã mua về từ tháng 10, đến nay chưa hoàn thành, vì bận đọc đi đọc lại cho thấm từng dòng, hiểu cái ý tác giả muốn truyền tải về #rừng và #đàn_bà ở trong rừng và #sự_điên_loạn của họ.
Đàn bà không cần ở trong rừng vốn đã điên loạn rồi.
Sự điên loạn của những nháo nhác trong cội tâm, chực chờ cơ hội phát tiết ra ngoài.
Đàn bà của đời sống hiện đại, thoát khỏi vòng vây của phong tục tập quán định kiến hay chưa? Hay vẫn giống đàn bà ở trong rừng.
Đàn bà trong rừng làm chủ cả khu rừng, làm chủ sinh mệnh, làm chủ cả những người đàn ông … song vẫn bị đàn bà đô thị bảo là man di, mọi rợ. Lạ!!!
Không biết có thước đo nào cho tâm tư và nội lực của đàn bà.
Thôi để tiếp tục ngâm cứu về đàn bà ở trong và ngoài rừng, để xem đúc rút được gì trong kinh nghiệm của sự tồn tại, để họ bớt đớn đau và điên loạn.
#withoutmyblouse
#filmphoto
#bsphuonglinh
P/s: gà rừng ngon thật sự, thịt nướng tới đâu, nước mỡ chảy ròng, thơm lừng, chắc nịch.
Mỗi người đều có một địa ngục của riêng mình thỉnh thoảng thả trôi vào đó,hoặc bị thế lực vô hình đẩy vào đó.
Hỗn mang.
Mạng xã hội thỉnh thoảng trở thành địa ngục của đôi mắt
tôi thấy mình thả trôi trong vô biên độc địa
tôi thấy thế giới oằn mình trong phê phán trong thê lương
Bi kịch của thời đại.
Rồi cả cuộc đời thực
Ai cũng lo toan
và giãy giụa trong hỗn mang
Câu hỏi của bạn hôm nay là gì?
– 8/3 có quà chưa?
– Sữa hôm nay có đủ cho con bú không?
– Con hôm nay sao chưa đi ị?
– Mì gói ngoài siêu thị còn không?
– Ở nhà hay ra đường?
– Đi học hay nghỉ học?
– Bao giờ có tiền?
– Bao giờ có chồng?…
Cứ hỏi cứ quanh co rồi thấy địa ngục vây quanh
Bạn cứ sống trong địa ngục của bạn, nếu muốn
Đừng lôi kẻ khác vào.
Riêng tôi sống luôn tích cực và tràn đầy năng lượng,
Địa ngục của tôi vốn đã đem chôn sâu dưới ba tấc đất
Tôi chỉ vô hình bị dẫn dụ vào địa ngục của bạn.
Tôi sẽ trồi ra khỏi vòng vây đó
Nếu bạn cho phép, tôi sẽ kéo bạn ra.
Bạn chọn ở lại,
Chúc mừng, hỗn mang sẽ cho bạn thêm bề dày kinh nghiệm để sống buồn.
Tôi không còn buồn.
#withoutmyblouse
#filmphoto
Mỗi người trong đời có nhiều mục tiêu ở mỗi thời điểm khác nhau.
Thời điểm nhìn thấy những em thú bông xinh yêu chết đi được … tôi bắt đầu đan
Thời điểm cảm nhận việc nguệch ngoạc một khung cảnh thân quen bằng sắc màu là một điều tuyệt diệu … tôi bắt đầu vẽ
Thời điểm nghe một bản đàn gọi là cực phẩm … tôi bắt đầu đàn
Thời điểm ngắm nhìn những bao la bát ngát tuyệt vời mút mắt, với tất cả cuồng vọng của một tình yêu tha thiết … tôi bắt đầu để dành ngày phép
Vậy là năm nay tôi sẽ có 1 rổ thú bông, 1 dàn tranh mới, 1 vài clip khoe đàn, và 1 album ngao du ở Thuỵ Sĩ.
Kể ra cũng thật là mục tiêu.
Thanh xuân sắp hết. Muốn làm tốt điều mình đang làm, phải biết ước mơ.
#tuổithanhxuâncủatôi
#withoutmyblouse
P/s: sức ảnh hưởng của anh chị Ri không phải dạng vừa mà
Ai chơi lâu với Linh thì đều biết Linh thích #bươm_bướm và màu tím.
Tranh này vẽ hồi giao thừa 2018-2019, vẽ theo sự hướng dẫn của TheartSherpa trên Youtube.
Con mắt này nhìn như mắt của người Na’vi trong phim Avatar.
Ánh nhìn thăm thẳm vào bao la.
Sự sống dạo gần đây nghe đồn mong manh lắm,
Những ánh nhìn thẫn thờ vào vũ trụ. không niềm tin. và đầy ca thán.
Tuần sau bọn trẻ đi học lại.
Các Bà Mẹ nhắn tin bảo “Bác Linh bảo trọng…
và đừng cảm tử nhé…
còn nhiều em bé trông chờ vào Bác Linh.
“À cuối cùng tôi cũng đặt được tên cho bức tranh này…”
Ánh nhìn cảm tử”
#bsphuonglinh
#withoutmyblouse
P/s: lại lung tung lang tang trong cuộc đời.
Hôm nay tôi lại viết về thanh xuân
Tầm tuổi này, bạn bè tôi phần nhiều con 2 đứa, thành gia lập thất rất phải phép cuộc đời.
Còn tôi sống hơi trái phép ấy một chút.
Hơn 10 năm đèn sách (chỉ tính về việc học cho được cái nghề), nếu ai hỏi có mất đi thanh xuân không? Tôi bảo: không. Chúng tôi chỉ mới dậy thì. Chúng tôi #dậy_thì khỏi sách vở lý thuyết để ùa vào đời, vào mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn hay thậm chí bữa vệ sinh của người bệnh.
Chúng tôi dậy thì khỏi #ách chữ nghĩa để bắt đầu tận hưởng cuộc sống #bớt chữ nghĩa bằng đồng tiền mình kiếm ra.
Thanh xuân của tôi chỉ mới bắt đầu.
Tôi khao khát đi qua những con phố mà tôi chỉ thấy trên bưu ảnh, tôi sẽ đứng trong chính cảnh vật ấy, làm mẫu cho muôn vạn tấm ảnh film trong văn vắt.
Tôi khao khát được #nhìn, #sờ, #gõ, #nghe thanh âm cuộc sống dạt dào phía bên kia đại dương.
Tôi muốn đi lên những ngọn núi cao, nơi những người thiểu số sinh sống, hỏi họ cho kì được vì sao con nít mới đẻ ra, phải nhúng chúng xuống suối sâu? Tôi tin chuyện gì trên đời cũng có lý do của nó. Rồi tôi sẽ lý giải bằng cảm quan và tri thức của chính mình.
Xưa nay phàm việc gì quá mong cầu,sẽ đến rất chậm,nên tôi không vội vã,thanh xuân của tôi không vội vã,nó chỉ mới bắt đầu.
#wearemedicaldoctors
#tuổithanhxuâncủatôi
#filmphoto
#canonAE1
Thế giới dù buồn tẻ đến thế nào cũng phải #tươi
Nhiều người thích nghe #bác_sỹ_Linh kể chuyện bệnh viện, chuyện bệnh nhi, chuyện bà mẹ, ông bố… có ông Thầy tiến sĩ Mỹ bảo mình viết sách đi, giống như Junichi Watanabe viết Đèn không hắt bóng. Mình cười: nước mình ngộ lắm Thầy ơi, Thầy thích nghe con kể chuyện, chứ đám đông khác liệu có thích, để xem bao giờ con đủ lớn để dũng cảm vượt qua rào cản của định kiến, con sẽ xuất bản nghe. Sách kiến thức thì đầy rẫy rồi phải không?
Nhiều người lại thích nghe #Phương_Linh kể chuyện đời sống, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, cà khịa đủ điều như thiên hạ ngoài kia. Bỏ áo blouse, mình cũng chỉ là cô gái còn nhiều mong ước, ước quần áo đẹp, giày đẹp, túi xách đẹp hay vài chiếc vòng phong thuỷ. Cũng là một người bình thường như bao người bình thường, thích được ngợi khen, buồn vì thua thiệt, và có lẽ còn khác người bởi chóng vui ở những điều nhỏ xíu, và buồn mãnh liệt với những điều cũng nhỏ xíu xiu.
Có một điều mà xưa nay mình rất thích.
Mình thích mọi người gọi mình là Phương Linh.
Tên Linh trong thiên hạ nhiều vô số kể, mỗi lần đi thi tốt nghiệp, từ nhỏ tới lớn, đợi kêu tới đúng tên mình đúng mệt mỏi. Có khi nguyên phòng thi ai cũng tên Linh.
Phương Linh thật ra cũng trùng luôn.
Nên thường bị gọi là Đào Linh hay Linh Đào.
Rõ khổ.
Phương Linh là tên Ba mình đặt. vì cô diễn viên Phương Linh hồi xưa đẹp tinh khôi lắm. Ba thích nên nhất định phải là tên này. Mình cũng thích cô Phương Linh.
Đấy Phương Linh là hay nói chuyện không đầu không cuối, nói chuyện dại khờ,nói chuyện vòng vo,
Ai hiểu hữu duyên xin ở lại,
thế nhen !!!
#bsphuonglinh
#filmphoto
#canonf1