một chút tôi
trong cuộc đời nhỏ
đi loanh quanh
rồi mệt
rồi thở than
một chút bụi
trong cuộc trần ai bé xíu
khấp khởi phủ mờ
rồi hoen ố
rồi nhạt phai
sớm mai
thức dậy soi gương
lau tâm
tráng rửa ký ức
nghe bài ca cuộc sống hùng cường mãi ngọ nguậy lỗ tai trong
hoá racòn sống.
#mùa_thu_2020
Dạ anh/chị/em/bạn nào sinh ra ở cung Sư Tử hay Kim Ngưu, nhớ giơ tay cho em biết với nha !!! (để em kiếm chuyện làm chung)
Chuyện là em đã có một đêm trung thu thật sự #cuồng_nhiệt. Hông phải xếp đặt gì trước, nhưng đa phần lễ lạc gì đều rơi vào ngày trực của em.
Và em bỡ ngỡ nhận ra, lễ lạc thì quý chị em sinh đẻ nhiều hơn ngày thường.
Một là … vì ngày đẹp chăng?
Hai là … vì 9 tháng trước là 1 ngày đẹp chăng?
Sinh con vào #ngày_đẹp là một điều không có gì xấu xí hết mọi người ạ!!!
Và chuyện này em chỉ mới nhận ra cách đây khoảng 48 giờ.
Bỗng một hôm buồn bực trong người vô hạn độ, em có nhẹ nhàng gửi chiếc tin cho con bạn thân ngồi kế bên cấp 3, “tao đang có nhu cầu giao tiếp với loài người nào … chưa làm mẹ.” Thế là quý cô tài giỏi (người đã mời được phu nhân cựu tổng thống Obama đến Việt Nam) đã cố gắng vén tém lịch #dưỡng_tâm của bản thân để gặp em.
Nhờ một buổi trò chuyện cực kỳ #năng_suất, em vỡ nhẽ ra nhiều điều mọi người ạ, đặc biệt là chuyện #ngày_sinh nó quyết định một cách kinh hồn bạt vía thế nào lên vận mệnh một con người.
Những người làm công tác y tế như em thường cười sặc sụa vào câu chuyện như này: “Mấy chị ráng cho con em ra vào giờ đó, ngày đó, đời em khổ rồi … giờ em chỉ muốn làm sao cho con em sướng hơn em!!!” Nhưng sau ngày hôm đó, em #ngộ ra câu chuyện nọ chẳng có gì đáng cười mỉa mai.
Cuộc sống của chúng ta vốn luôn vận hành theo một quy luật.Từ rất xa xưa, thuở hồng hoang nào đó, con người đã đi tìm quy luật của cuộc sống.
Một khi chúng ta đi trật ra khỏi quy luật nọ, chúng ta vốn dĩ tưởng rằng mình #tan_vỡ, nhưng không, chúng ta lại lặng lẽ đi vào một quy luật khác, giao thoa ngấm ngầm, mà chúng ta gần như không hay biết…vì không hay biết, nên chúng ta băn khoăn, nên chúng ta thống khổ, nên chúng ta mãi cứ yêu nhạc Trịnh, và ăn đời ở kiếp với đau thương.
Ngày sinh cũng vậy.
Ngộ kỳ thời lắm mọi người ơi,
tuy mỗi cá thể là một sinh linh đặc biệt,
nhưng cuối cùng chúng ta lại ở trong một #quy_luật_ngầm.
Sướng khổ hoá ra trời định cũng đúng, con người định cũng đúng luôn, nếu chúng ta hiểu đúng quy luật.
Linh nói thường gây khó hiểu,
nên Linh sẽ dẫn nhẹ một chiếc link để ai hứng thú thì vào đọc nha:
https://www.facebook.com/…/a.14797…/1495982753874538/…
Theo thần số học thì Linh là một người yêu tự do và rất nghệ sỹ.
Linh dù làm gì cũng không thoát được quy luật này.
Và đêm qua, đêm trung thu, 01/10/2020, chào mừng rất nhiều con trai con gái đã đến với cuộc đời, các con sẽ là những người cực kỳ sáng tạo và yêu gia đình mình.
Chúc mừng Ba Mẹ các con nữa!!!
P/s: đau hai cái cổ tay muốn chớt nha, không nhảy múa nổi đâu, bạn nào cũng nặng 3 cân rưỡi trở lên, hình ảnh mang tính chất minh hoạ thui à!
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Viết tựa đề này là vì tôi không biết quý vị đàn ông có những cảm xúc này hay không, nhưng tôi biết chị em phụ nữ nào nếu sinh vào cung Bọ Cạp giống tôi … thì sẽ thường như thế này.
Thường thấy mình đơn côi lạc lõng giữa phố phường đông đúc.
Chợt một hôm lang thang giữa gió, giữa phố chiều tan tầm, bất giác nghe cô đơn chòng chàng trong khoé mắt… bất kể chị em dù độc thân, có gia đình rồi hay đã có mấy con…
đều có những khi như vậy.
Nói ra có vẻ hơi viễn tưởng,
nhưng nhiều khi chỉ cần đọc 1 dòng tin nhắn,
tôi cũng nhận ra, ở phía bên kia, người phụ nữ nọ đang #cô_đơn đến dường nào.
Phụ nữ ngộ nghĩnh lắm,
đôi khi xung quanh lắm người, vẫn cứ thấy đơn côi.
đôi khi những chộn rộn xô bồ cứ thét gào quanh lỗ nhĩ, vẫn cứ thấy ơ hay sao có mỗi một mình mình,có vẻ tinh cầu này đang chỉ có vỏn vẹn một linh hồn nhỏ,
không cần ai chèn ép,
vẫn cứ co rúm lại.
Sự cô đơn ấy mà,
đối với một số người là một đỉnh cao của tận hưởng, được làm mọi điều mình thích, không rào cản,
nhưng đối với một số người lại giống như liều thuốc độc, nỗi bơ vơ tạt vội vã vào tấc lòng như hong đến cạn khô nước mắt.
cồn cào và đắng.
thế là người phụ nữ bắt đầu reo hò gọi về ký ức, hòng chắp vá lại những lỗ hổng trong quả tim mình.
thế là người phụ nữ đi tìm sự cảm thông, tôi không nói nhiều, tôi cũng chẳng cần ai hiểu, nhưng tôi nhất định phải bộc lộ ra rằng, tôi có điều muốn nói, … đơn giản vì … tôi muốn giải thoát khỏi sự đơn độc này.chỉ cần một cái #seen cũng đượcchỉ cần một cái cũng đànhđó là nhu cầu thiết yếu của một linh hồn đơn độc nhưng không muốn bị đầu độc bởi chính bản thân mình.Bạn bè tôi hay nói tôi nhiều chữ.
Có những lúc như bây giờ chữ nó trào ra ở đầu ngón tay, nếu không bấm xuống, sẽ tức anh ách ở lồng ngực, rồi sinh khó tiêu, rồi sinh đau bao tử.
Và thiệt sự tôi chẳng muốn tự đầu độc mình.
nêntôi phải viết ra thôi.
Phụ nữ ấy mà,
luôn có nhu cầu chia sẻ,
bạn biết không,
khi phụ nữ bắt nhịp được với một chiếc áo thích ơi là thích, hay một món dụng cụ nhà bếp cực cực cực tuyệt vời, lúc đó, họ được sẻ chia lòng yêu cuộc sống với món hàng vô tri nhưng chứa đầy ẩn ý của nhà sản xuất.
hoá ra trên đời này, phàm thứ gì do con người tạo ra, vốn tuyệt nhiên không vô tri.
Và chúng ta tạo ra những thứ không vô tri để có thể san sẻ cùng mình những nhu cầu thiết yếu rất con người.
Tóm lại, tôi là phụ nữ, rất con người và cực kỳ cô đơn.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Thiệt sự là cả tuần nay trong lòng cực kỳ rỗng rãng.
không muốn cựa quậy,
không muốn nghĩ suy,
không muốn bất cứ điều gì.
Thì ra cũng có lúc con người ta rơi vào trạng thái #vô_vi.
Ùa vào bệnh viện, thấy một đống con … kinh hồn bạt vía, quần từ chiều giờ mới ngồi bấm lung tung. Thế là hết vô vi.
Mấy đứa nhỏ luôn làm mình bận lòng.
Nhiều khi mình ghét 3 chữ #không_sao_đâu.
Người bệnh chỉ chờ bác sỹ nói 2 chữ “bình thường” là mừng vỡ làng…
nói 3 chữ “không sao đâu” là như giũ bỏ được một gánh đá đè nặng trên vai…
Vậy nên nhiều khi thấy bớt biết cái này cái kia lại là chuyện hay, khi người ta #vô_tri, mọi thứ đều trở nên đơn giản.
Chữ “tri” hay lắm, có nhiều nghĩa lắm, chỉ xin nói vài nghĩa mà mình tâm đắc và có mối liên quan tới bài viết này.
Trong Luận Ngữ có câu như vầy: “Ngô hữu tri hồ tai?
Vô tri dã. Hữu bỉ phu vấn ư ngã, không không như dã; ngã khấu kì lưỡng đoan nhi kiệt yên”, tạm dịch (một cách nông cạn) như sau: “Ta có kiến thức rộng ư ? Không có kiến thức rộng. Có người tầm thường hỏi ta (một điều), ta không biết gì cả; ta chỉ ngẫm đầu đuôi sự việc mà hiểu ra tất cả.”
Nghe có vẻ cực kỳ #academic, nhưng mà không phải đâu, tôi trích dẫn câu này chỉ để muốn nói nghĩa của chữ “tri” ở đây là kiến thức, học vấn. Và câu này trong Luận ngữ thì quá hay để thay tấc lòng rỗng rãng của mình. Ai hiểu tấc lòng của Linh thì xin để lại phần bình luận một quả tim nhấp nháy .
Nghĩa thứ hai của chữ “tri” là ý thức, cảm giác.
Tuyệt vời.
một chữ mà đa nghĩa đa sắc thái.
Bởi làm người vô tri, phải chăng là sướng thật sự.
Sẽ chỉ giống như cây cỏ, gió lướt qua thì lung lay, mưa xối xả sẽ bật gốc.
Sẽ giống như loài phàm phu, không có kiến thức, không có học vấn mà nằm ườn chờ sung rụng. (kiến thức hay học vấn ở đây không phải chỉ có được từ trường học, người nông dân có kiến thức vẫn là người kỳ tài)
Hôm nay nói chuyện thâm sâu, thiệt nhức cái đầu.
nhưng chưa hôm nào như hôm nay, thấy nhớ những ngày ngồi viết tay Luận ngữ, thấy ông bà thuở đời trước sống tình nghĩa, có trước có sau vô vàn.
Photo: một chiếc ảnh film – người con gái “cầu tri” với loài hoang dã.
#fimphoto
Chị hộ lý mới vào nhận ca quay sang qua hỏi bà bác sỹ đang cắm mặt vô tô cháo gà (bệnh viện đãi nhân viên ăn nhân rằm tháng 7): “Bác là Bác Đào Linh trong lời đồn hả?””Dạ em.”
Hổng biết lời đồn tươi ngọt ra sao mà mỗi lần Linh vác balo vô khoa là chị em cười nhẹ “Ủa gặp Bác Linh nữa hả?”
“Dạ em.”
Chị em toàn nhìn nhau cười đầy ẩn ý, tại vì hổng ai dám nói ra cái điều rũ rượi sau một ca làm với bác sỹ Đào Linh.
Theo lời các anh chị tiền bối xa xôi, là mấy đứa như mình nếu làm phòng mạch sẽ rất đắt khách.
Theo lời các anh chị tiền bối gần gụi, là nhỏ đó số nó khổ ghê nơi, rồi xong thương thương nhắn nhủ đôi điều truyền thụ kinh nghiệm cho nó bớt khổ. (tại vì thiệt sự là sống trong cái khổ riết quen, không ai khai sáng là cứ “làm quá” lên, nhờ Chị dạy dỗ mà thấy mọi sự bớt bớt lại )
Số là khi mọi người gặp Linh, gần như “chín chín phần trăm” là chạy cắm đầu cắm mặt, lủi luôn, lủi từ đêm mùng 1 Tết đến nay vẫn lủi.
Ta nói quần bệnh từ sáng tới chiều, dây thun luồn quần không siết nổi cái vòng eo 67 của mình luôn, còn mấy bạn trẻ chạy vòng ngoài vòng trong thì thôi không kịp ăn, không kịp đi tè, không kịp thở, toàn thở hồng hộc hồng hộc như mới đi đánh trận về. Lúc đó trong mắt mọi người, như thể người con gái ấy bị dính bùa “lủi”, ai gặp cũng lủi, nhưng làm sao mà tránh được bả, tại bả … mê đi làm
Chị nữ hộ sinh trưởng tua trực hay gặp mình nhất, thường cười ha hả bảo “Bác Linh dư năng lượng lắm, đừng ai lo cho bả.” xong cái cười hắc hắc như bị đánh bùa.
Mà nhiều khi mình thấy mình dư năng lượng thiệt sự. bắt mình ngồi một chỗ thì sẽ không yên đâu.
Nhớ hồi đi lấy mẫu miệt mài, ngày chạy gần trăm cây số vẫn không biết đuối là gì, vừa là Graber, vừa là bác sỹ, tối về đi trực, sáng ra chạy tiếp. Kinh khủng ghê hồn. Nhưng Linh khoẻ.
Ai bắt Linh âm tì địa ngục, bế quan rào chưn là Linh sẽ lăn ra khóc um sùm. Linh đặc biệt ghét ngồi yên chờ đợi. Linh hoàn toàn không nhẫn nại.
Linh thích long bong.
thà là lắn quắn trong cái sướng, còn hơn bí tích trong cái đắn đo lòng vòng.
Thật ra Linh cũng có đầy đủ nhu cầu ăn chơi, tận hưởng.
nhưng việc đi làm đối với Linh cũng là tận hưởng.
Linh thích nai lưng làm cật lực rồi thấy quả tim mình không rỗng rãng.
Linh sẽ đi chơi cho ra chơi, chứ hổng có thèm chơi nửa vời.
Nghề chơi với Linh phải đảm bảo công phu thì mới chơi.
Làm việc nhiều, mà vui, thì cũng giống như chơi, Chơi cho hết một đời, nhe Linh.
Photo: nghe đồn có trend đeo khẩu trang vẫn đẹp hay auto – đẹp gì đó. Cô gái có mắt 3 mí.
#bsphuonglinh
Đây là cô gái diện nguyên cây từ đỉnh đầu tới gót chân bộ sưu tập mùa đông hồi năm ngoái của Zara.
Mẹ em bé xem hình trêu nhẹ “Ủa bác sỹ gì đẹp vậy?”
Cô gái lại tròn xoe cười hehe,
nhiều khi sống trong khuôn khổ, định kiến miết, người ta sẽ quắn quéo y như con ốc nằm trong vỏ, một khi bị luộc lên, rồi lôi ra, không khéo thế nào cũng đứt gãy.
vậy nên mỗi mùa qua, tuổi dày lên,
cô gái cứ kiên định sống theo ý của mình,
để thẳng ngay và hạnh phúc.
Mấy em nhỏ lại một đợt mới ra trường.quằn quại trong trường Y 6 năm, vừa bật tung cái cũi học trò, mấy đứa lại bắt đầu băn khoăn “ùa vào đời như thế nào … cho máu?”
Em nào xin mình lời khuyên,
mình sẽ bảo “chọn con đường hạnh phúc nha em!”
Hạnh phúc hổng phải thứ sáo rỗng,
hạnh phúc là được mặc đẹp, ăn ngon, làm điều mình thích và thích điều mình làm,
hạnh phúc là dù vất vả cùng cực, vẫn đủ cân bằng lại, và cảm nhận được gió mát, trăng thanh, con người đang đau khổ.
Chả có gì sai khi mình hạnh phúc.
Ai ghen ghét tị hiềm vì niềm hạnh phúc của người khác, đều phải gửi cho họ một trái tim, em nhé!
#filmphoto#christmasride
http://www.nhaccuatui.com/…/vung-lay-cua-chung-ta-le…
Hồi mình 20 tuổi, mình có ôm một giấc mơ. khi nào tốt nghiệp sẽ nộp đơn cho UNICEF, đi Châu Phi khám chữa bệnh cho con nít ở những vùng đất khắc nghiệt nhất.
Hơn 10 năm sau, mình phát hiện ra nhiều sự thật. Một là, giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ. Hai là, khỏi đi đâu xa, xứ mình ở đã là một vùng-đất-khắc-nghiệt rồi.
Vùng đất này khắc nghiệt, khắc khổ đến nỗi con nít khỏe cũng thành bệnh, con nít bệnh thì được cho là khỏe.
Cái xứ này càng sống càng thấy như sa lầy, sa lầy, sa lầy….
Người ta chấp nhận với con bệnh. Người ta chấp nhận với cái chết dễ dàng như thể mở miệng phun ra những con chữ vô thưởng vô phạt như “sắp chết” “chết đến nơi” “chết hết”….
Mình đặc biệt ghét chữ “chết”, chắc tại mình ham sống quá. Mình đặc biệt ghét ai phát ngôn chữ “chết” với bọn con nít sức sống tràn đầy.
Mình quyết không sống ở chỗ chết chóc.
Bọn con nít đáng yêu là thế, sức sống mãnh liệt là thế, lấy một hai ống máu, khóc rú lên rồi sẽ khỏe như văm thôi.
Hãy cứ tin là “con sẽ khỏe.” hãy cầu nguyện là “con chắc chắn khỏe”. hãy tự kỉ ám thị là “sống, sống, sống” rực rỡ như mặt trời mới mọc vậy đó. Cái chết vốn không thể chối bỏ. nhưng hãy để mỗi sự ra đi đều bình yên, bình yên cho cả những người còn sống.
Chữ của DNPL luôn khó đọc. Vậy nên DNPL chưa ăn được giải Nobel.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#olddays
Gửi kiến trúc sư tương lai sẽ xây ngôi nhà trong mơ cho em.
Thật ra em cũng thuộc dạng cầu kỳ. Ngôi nhà của em xin tả bằng lời có đôi điều cần lưu ý như sau:
– Chuyện đầu tiên và kiên quyết là phải có vườn, vườn nhà em kiên quyết trồng cây xanh lá (hông phải cây ăn trái). Trong mảnh vườn xanh tươi tốt ấy có 1 góc đủ rộng để rửa con xe retro moto, có 1 căn chòi đủ mát để tiếp bọn trẻ đến chơi nhà muốn nhờ thăm khám gì đó, có 1 con đường nho nhỏ dắt vào nhà trong.
– Nhà trong không cần quá nguy nga lộng lẫy, chỉ cần đặt để một phòng đọc nhìn ra ngoài vườn, mây tre lá kiểu boho rất hoan nghênh, có kệ sách đủ rộng chứa gần 1000 cuốn sách của em, có bàn đọc đủ dài để em có thể vẽ tranh, viết chữ, bày biện làm mấy trò thủ công mỹ nghệ không bị thiếu không gian.
– Căn bếp có đủ ánh sáng để người làm bánh không gà gật ngủ quên lúc chờ bánh chín, bàn ăn nên tròn cho không khí xum xuê.
– Xem ra em ít ngủ nghê nên phòng ngủ tạm thời chẳng có mảy may yêu cầu gì nổi trội.
– Phòng khách thiết nghĩ chỉ tiếp đãi người quen thân thiết, nên chỉnh tề nhưng ấm cúng, và có chỗ đặt để bạn đại dương cầm màu nâu nâu.
Trên đây là vài điều mơ ước.
Chuyện thực thi hẵng đợi tương lai.
Kiến trúc sư của em nghe đồn còn đi cầu sở thị ở nước Ý xa xôi chưa rõ ngày về. Tiền thì em chưa có.
Đất thì em chưa tìm.
Em chỉ có một quả tim luôn nung nấu mọi điều, khao khát đến nỗi không nén giữ được trong chật chội tấc lòng. Tức cái ngực hà.
Ảnh: pinterest
(Hông chỉ có Bắp, nhưng lần lượt lên bài cho từng bạn, hehe, bạn nào cũng có nhiều chữ để gửi tặng)
Lần đầu Bắp lên Touchie Feelie chơi là lúc Bắp còn trong bụng mẹ.
Nay anh Bắp được #9_tháng hơn rồi, vẫn là thanh niên vượt trội và niềm tự hào của Bác Linh, đi đâu cũng khoe anh Bắp.
Mẹ Bắp vui vẻ nhất xứ, hồi xưa đi học Năng Khiếu, Bác Linh với Mẹ Bắp là #chị_em_xe_bus, cứ mà đi chung với Mẹ Bắp là cười ngả nghiêng cho tới cổng trường.
Em Bắp giống Mẹ nên cũng vui vẻ nhất xứ.
Mẹ Bắp đi làm lại, và thấy Bắp là tất cả, chỉ muốn làm Mẹ chứ hổng cần làm ông này bà nọ gì hết.”Có con vui lắm!” là câu cửa miệng của Mẹ Bắp.
Đây là #tình_yêu_vô_điều_kiện.
và có lẽ người phụ nữ cũng chỉ cần có bấy nhiêu có phải không?
Cảm ơn Mẹ Bắp là niềm tự hào của Bác Linh – người mẹ nuôi con #chuẩn_sách_giáo_khoa_về_sức_khoẻ.
Bác Linh dạy Bắp là lớn chỉ cần biết chở Mẹ đi shopping là được, nhen con!
Photo: Kỷ niệm lần thứ 2 Bắp đến chơi nhà Bác Linh do dì Thảo chụp
Câu chuyện #cầm_cân_nảy_mực
Cầm cân nảy mực là cách nói của việc phải quyết định điều gì đó có tính chất #hơi quan trọng.
Ông bà dạy trăm hay không bằng tay quen, phàm việc gì ở trên đời cứ làm mải làm miết sẽ thành phản xạ có điều kiện.
Làm bác sỹ cũng vậy,
cứ có bao nhiêu việc đó làm tới làm lui hoài, con nít khóc 99 kiểu thì nghe ngót nghét vài ngàn lần, xem ra cũng biết ngay là khóc vì điều gì, khóc mạnh hay khóc yếu, khóc nghẹt mũi hay khóc ị hổng ra…
Nhưng mà dù có làm chuyện đó, vài ngàn lần, tôi vẫn thấy âu lo.
Hồi mới ra trường, với đứa con thở máy đầu tiên, phải nói là tuyệt nhiên không dám ngủ, không dám về nhà, cứ ráo riết hướng theo con, tới hồi con cai được cái ống cứng lạnh lẽo nọ mới thở ra cái vèo.
Giờ làm vài năm, tay chân cũng quen, đầu óc cũng quen, nhưng cứ hễ phải quyết định điều gì đó #hơi_hơi quan trọng lại có chút ngổn ngang.
Cái sự hơi hơi đó có khi ảnh hưởng tới sinh mạng.
Cái sự hơi hơi đó có khi là nỗi ám ảnh suốt một cuộc đời còn mới tinh nguyên.
Tôi dùng chữ “hơi hơi quan trọng” ở đây, là vì phàm việc gì ở trên đời đều thành “quan trọng” sẽ làm cuộc đời này rất mực tối tăm.
Người ta hay nói việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hoá không.
Mình không được xem nhẹ, nhưng cũng thể cho qua một cách hững hờ. Ra quyết định trong nghề nghiệp của chúng tôi ngoài căn cứ khoa học, ngoài kinh nghiệm nghề nghiệp, ngoài phác đồ, pháp luật, còn có tính nhân sinh.
xem ra đã lỡ chọn cái nghề học cả một đời cũng không dám nhận “giỏi”, không dám nhận “hay”, nhưng cũng không được phép sai lầm.cái nghề gì kỳ cục…
Mạn phép viết một dòng vô cùng #cliché: tôi đã không ngừng học tập.
Tôi biết ơn hết thảy những người đã cho tôi lời khuyên trong nghề nghiệp, những người Thầy, người Anh, người Chị, những người đã kinh qua trăm trận, gan lòng xao xác nghìn cơn vì những mặt bệnh từ đơn giản tới khó nhằn. Mình hông biết, mình cứ phải hỏi.
Mọi lời chỉ dẫn trên đời đều quý giá.
Bạn muốn học sẽ có người dạy.
Vậy nên mình cứ chăm học.
Học cách ra quyết định.
phải âu lo để còn rất con người.
nhưng phải đúng để bớt làm khổ đời các con.
Ai hỏi tui sao học hoài vậy, chừng nào mới hết học?
Chừng nào cầm cái 2 cái thứ trong hình này (ống nghe, que đè lưỡi) lăm lăm trước mặt con nít, mà con nít nào cũng cười, tui sẽ ngừng học nha!
#bsphuonglinh