Nếu có một chiếc phòng khám của riêng mình, mình thích không mặc áo blouse lúc thăm khám cho bệnh nhi.
Có một vài nghiên cứu đã chỉ ra rằng, bọn trẻ con sợ #áo_trắng kinh khủng, vì những bóng dáng ấy, sẽ làm cho các con đau. Thông thường cơn đau đầu tiên được định hình do người khác gây ra là #đau_do_chích_ngừa.
Phàm điều gì #lần_đầu cũng gây bất ngờ và không kịp ứng phó, nên đâm ra sợ hãi.
Sau vài ba lần thì thành ra #ám_ảnh.
Lúc chúng ta đối đãi với con trẻ, chúng ta hay bỏ qua bước #tôn_trọng, bước #lý_giải, bước #giảm_đau.
Chúng ta tự cho rằng con trẻ sẽ “quên thôi mà”, ừ thì quên nhưng sẽ rất dễ dàng xốc lên trong tiềm thức cơn hãi hùng tưởng đã trôi tuột đi đâu mất.
Chiếc áo blouse giống như #áo_giáp của người thầy thuốc về cả mặt chức năng lẫn ý nghĩa.
Tuy nhiên, nếu lúc nào chúng ta cũng giữ định kiến nọ trong mọi tình huống, sẽ gây ra #khổ_sở cho con trẻ.
Tôi thích mặc srub (quần áo thuận tiện sử dụng trong phòng mổ hay những đơn vị cách ly), và nếu có nhiều màu sắc khác nhau càng tốt, vừa sạch, dễ làm việc, lại không doạ bọn trẻ. Vậy nên mọi người hay thấy bác sỹ Linh trong bộ srub màu hồng .
Hoặc bước ra bên ngoài, nếu cần tiếp xúc với các con, có thể chỉ là trong trang phục thông thường, giống ba, giống mẹ các con.
Những món đồ nghề thăm khám, sẽ chả bao giờ làm các con đau.
Và bác sỹ, cũng hông làm con đau bao giờ.
Chúng ta khi nào sẽ bước qua định kiến, để tất cả mọi người cùng hạnh phúc? Bác sỹ cũng được quyền được mặc đẹp mà nhân loại ơi!!!
#bsphuonglinh#filmphoto#newyearnewme#HappyNewYear2021
Trẻ mồ côi ấy quý vị,
chúng mang sẵn trong mình một #luồng_tự_vệ rất gay gắt,
chúng được nuôi dạy dưới chân Thiên Chúa,
nhưng chúng không tin có ông già Noel.
Cô bé trong ảnh là đứa nhỏ nhất đám, cứ níu lấy tay tôi hỏi “Ông già Noel đó đến từ đâu vậy Cô?”- giọng nói đầy nguyện cầu ông già Noel đó là thật, trong khi những bạn lớn hơn xung quanh cứ bảo “Ổng không phải ông già Noel thật đâu!”.
Con bé cứ giương mắt nhìn người đàn ông mặc áo đỏ, có râu trắng, đeo găng tay trắng và xách một túi quà, con không khao khát quà tặng, con chỉ mong ai đó nói với con – ông ấy là có thật.
Bà bác sỹ chỉ tay về phía ông già Noel: “Tụi con thấy ông ấy có chiếc mũi cao ơi là cao không? Người Việt Nam mình mũi không cao vậy đâu.”
Bọn trẻ bắt đầu nhìn đăm đăm vào ông già mặc áo đỏ cao khều ngoài kia, đi tìm chiếc mũi cao khều đó.
“Ổng là người nước ngoài hả Cô?”
“Cô là người nước nào vậy Cô?”
Bọn trẻ rất khuôn phép, không giống các em nhỏ dân tộc ở núi rừng, chúng được các dì nuôi dạy kỹ lưỡng, phép tắc và rất đúng mực.
Tôi lại chạnh lòng.
Con trẻ cần được dạy kỷ luật,
nhưng chúng không cần đúng mực.
Chúng không cần ngồi ngay ngắn chỉn chu để chìa tay nhận lấy những phần quà.
Chúng nên được là chúng.
Tôi vẫn thích sà lại đám nhỏ, mặc dù biết Covid ghê rợn lắm, nhưng ghê rợn mấy cũng không thể bắt tôi ngồi xa bọn trẻ cả thước, rồi phát quà cho chúng … từ xa.
Tôi thích làm quen, hỏi tên. Hôm nay tôi không khám bệnh, không là bà bác sỹ đúng mực, tôi chỉ là tôi, là người muốn gần gũi và thăm hỏi các con, kể những câu chuyện, gieo rắc lại những ước mơ rất đáng ước mơ, những điều lấp la lấp lánh.
Hồi trước khi thành lập CLB Tình nguyện Bé Khỏe Bé Ngoan, tôi đã luôn ra rả với đàn em của mình, chúng ta không #làm_từ_thiện, chúng ta không đến để phát quà, chúng ta không đến để cho tiền, chúng ta đến với các bệnh nhi thân yêu thân thương thân quý để giúp các con có niềm tin hơn vào con người, vào những điều tốt đẹp mà người lớn muốn mang đến cho các con – chứ không phải chỉ là kim tiêm, thuốc men hay quà cáp.
Và bao năm nay, tôi vẫn luôn kiên định với những chuyến đi của mình.
Tôi biết con trẻ cần sự quan tâm đích thực, cần được tôn trọng, hơn là những món quà bánh ăn rồi sẽ hết.
Tôi tôn trọng sự ngây ngô của con trẻ.
Tôi tôn trọng những viển vông sẽ làm nên những kỳ tích trong tương lai.
Các con chưa bao giờ khắc khổ.chỉ người lớn chúng ta làm cho các con khắc khổ.
chỉ người lớn chúng ta cho rằng các con khắc khổ.
và theo quy luật tự kỷ ám thị – tất cả chúng ta đều khắc khổ.
Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ tin ông già Noel là có thật cho đến khi chúng trưởng thành thật sự.
Chắc vì tôi chưa trưởng thành thật sự, nên tôi mãi nhớ món quà Noel năm xưa Cô ba Thụy Hà làm cho tôi – một #quyển_sổ_ước, năm đó tôi 9 tuổi, và tôi đã giữ gìn từng điều ước trong quyển sổ nhỏ màu đỏ được cắt may đẹp đẽ, tôi luôn tin có ông già Noel … dù tôi cũng là một đứa trẻ mồ côi cha.
Mong các con sẽ luôn biết ước mơ.
Mong người lớn sẽ luôn tôn trọng ước mơ của các con.Chúc Giáng sinh an lành.
#chirstmasride2020#tuổi_thanh_xuân_của_tôi
P/S: ai hỏi “Bác sỹ gì đẹp vậy?” đi, cmt liền chiếc ảnh bỏ khẩu trang, quay mặt ra nè Vui lên, viết post vậy thôi, chứ không có nghiêm trọng gì đâu nhen, hãy yêu thương và vui cười như trẻ nhỏ (Làm bộ ghi câu cầu khiến ở cuối, xem ai đọc đến chữ cuối cùng )
Đèn đêm luôn hút mắt người nhìn
Đèn đêm, trong chút lung linh có chút mơ hồ,
trong chút tĩnh có chút lạc lõng,
con người đứng giữa đêm,
thường thấy bơ vơ.
Rất nhiều đêm, tôi đứng ngẩn ngơ trên sân thượng bệnh viện,
nhìn trăng,
lại nhìn ánh đèn hắt ra từ phía những phòng hồi sức.
Rất nhiều đêm, tôi thấy lòng mình ngơ ngác giữa tiếng ò e í của xe cấp cứu,
nhìn lập loè của những xác xơ,
tôi nhận ra đêm ở bệnh viện chẳng bao giờ là vui, cũng không hẳn là buồn, tất cả đều mơ hồ.
Đêm,
nếu không phải đứng một mình,
sẽ chợt mỉm cười.
Đêm,
nếu có chút lung linh bủa vây,
sẽ chợt thấy xuyến xao.
Một khi tiếng con nít khóc không còn là nỗi ám ảnh,
tôi hân hoan đi giữa đêm như một kẻ độc hành bản lĩnh,
tôi độc thoại những hoan hỉ của quả tim mình,
và bất giác, tôi nghe tiếng lúp đúp nhịp nhàng, ngân nga như khúc nhạc giáng sinh.
Đêm vì vậy mà không còn cô đơn.
Vì có ai đó để nhớ về, và được nhớ.
Nếu bạn chưa xem #EmilyinParis thì sẽ hồng hiểu post này muốn nói gì.
(Nhiều người thắc mắc là #đào đâu ra thời gian ăn-ngủ, mà còn đua đòi xem phim…mình nhẹ nhàng trả lời là: tui họ Đào )
Chuyện là mình cũng thuộc thể loại #thích_mặc_đẹp, vậy nên, cô nàng trong Emily in Paris khiến mọi cô gái thét gào vì mỗi cảnh quay, nàng ta diện một bộ cánh khác nhau, rất kích thích thị giác, rất tự do, rất đẹp. (Ai theo chủ nghĩa tối giản thì rất không ưng )
Emily – một cô gái Mỹ, đến nước Pháp, và không hề biết dùng tiếng Pháp.
Cô ta đem sự trẻ trung, háo thắng, nhiệt tình, thông minh của mình ra, ban đầu với một ý niệm táo bạo là #thay_đổi_văn_hoá của Paris hoa lệ, nhưng như mọi người đều có thể đoán ra, dữ dội lắm là chỉ có thể #hoà_nhập chứ không #hoà_tan …
nhưng theo mình thì Emily đã bị “hoà tan” ở xứ sở lãng mạn bậc nhất ấy.
Thay đổi văn hoá là một chuyện không tưởng, mà những người trẻ như mình, thỉnh thoảng đã có ít nhất một lần ước mơ.
Khi người ta trẻ, người ta những tưởng mình sẽ nắm trong tay chìa khoá vạn năng, có thể mở mọi cánh cửa, có thể làm tất thảy mọi điều to tát.
Song,
khi một người già dặn gửi gắm lời trưởng thành như sau, người trẻ chợt nhận ra, mình chỉ là #ngựa_non: “Tại sao tôi lại phải kết bạn hay làm thân với người chỉ tạt qua nơi này, ở lại hít thở một chút, yêu đương một chút rồi ra đi?!?”
Vậy nên,
nếu chúng ta thật sự muốn thay đổi một điều gì đó, cho chính bản thân chúng ta, hay cho ai khác, chúng ta phải thật sự #hoà_tan vào cái điều làm ta trăn trở, sống với nó, hiểu nó, giận hờn nó, thứ tha cho nó, rồi yêu thương nó rất mực.
Có như vậy,
chúng ta mới kết thân được với một nhóm người chúng ta tha thiết muốn thay đổi, để giúp họ tốt hơn lên một chút ở một khía cạnh nào đó, hoặc giúp bản thân ta trưởng thành hơn một chút ở một mức độ nào đó.
Viết vầy hông biết có khó hiểu quá hông ta?
Tóm lại là,
mình rất mê cái ốp điện thoại của Emily, nên lên shoppee order liền một cái.
style của cô gái trong hình là style #boho.
chất ảnh của cô gái trong hình là Kodak gold – cuộn film màu từ mấy thập kỷ trước.
biểu cảm của coi gái trong hình là “Ủa tưởng mình là Emily in Paris hay gì?!?”
Nếu lỡ hổng hiểu người viết nói gì, thì đơn giản cứ bấm like chiếc ảnh, nếu bạn cho là đẹp nhen #tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Đó là một chiếc hình rất vui
Sau một ngày khám bệnh thì mình hay ngồi thụp xuống đất, lấy hình ra xem.
Hình của mình thì nhiều lắm.
(Giờ mà mỗi ngày post 1 tấm, thì chắc tới 50 tuổi vẫn còn hình để post.)
Phàm thứ gì “nghệ nghệ” là để an ủi tâm hồn.
Hồi 17 tuổi, mình có viết 1 bài luận “Cái đẹp sẽ cứu thế giới?”
tới giờ mình vẫn tin cái đẹp sẽ cứu thế giới.
chí ít nhìn những tấm hình đẹp, mình cảm thấy hạnh phúc.
trần gian hay bảo “cớ gì thích khoe khoang?”
mình sẽ bàn nhẹ là “một khi người ta hạnh phúc quá, người ta không giấu nổi, chứ hổng phải khoe khoang.”
Nỗi buồn giấu tịt vào trong được, chứ niềm vui ấy, khó mà giấu đi lắm.
nếu bạn vui thật sự.
Sống ở trần gian, mà chưa lúc nào vui thật sự, hạnh phúc tới mức không giấu giếm nổi, thì bi kịch quá.
Nếu lỡ bạn đang thấy buồn hay tuyệt vọng,hãy làm gì đó “nghệ nghệ” – vẽ tranh, đọc sách, đàn hát, nhìn một bức ảnh đẹp, nhìn một bầu trời đẹp, sờ bộ lông mượt mà của chú chó con, ngửi ngửi một quyển sách siêu to khổng lồ mới tinh nguyên, …. hay đọc chữ và ngắm hình của bác sỹ Linh.
Bạn sẽ tự nhiên thấy vui, rồi phì cười, cái đẹp luôn cứu rỗi linh hồn chúng ta
(ý tui nói tui đẹp đó đa!!!)
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#linhyêumàutrắng
Ai cũng có ngôi nhà mơ ước,
mình chỉ ham có cái #chòi_mơ_ước
Theo yêu cầu của luật KCB thì phòng khám phải có nhiều tiêu chuẩn lắm, để bảo đảm trước nhất là an toàn, sau là vệ sinh cho những người bạn nhỏ đến chơi với Bác.
Tuy nhiên là, post này chỉ mang tính chất nói lên ước mơ.
Xưa nay mọi mối quan hệ trên đời đều có #khoảng_cách,
khoảng cách nọ được đưa vào mọi bài giảng nhân sinh, trong đó có cả bài giảng y đức nữa.
Mối quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân không nằm ngoài định nghĩa ấy, chỉ là mỗi thời mỗi khác.
Thời xửa thời xưa, nói cái thời này cho lạ nè, thời La Mã cổ đại, có cái ông tên này nè #Senaka, ổng nói như vầy: “Thầy thuốc là bạn của ta chứ không phải là người làm thuê.”
Vậy là theo ông này, khoảng cách này là khoảng cách của những người bạn.
Vậy há chẳng phải những người bạn nên thủ thỉ cùng nhau dưới một cái chòi quá xinh yêu như trong ảnh hay sao?
Nhưng chúng ta lại không ở thời La Mã cổ đại,
chúng ta hiện đại lắm mọi người ơi.
Vậy nên căn chòi mơ ước để khám bệnh chỉ là căn chòi mơ ước thui nhen, ai đến chơi, bác Linh đãi nước, chứ không có khám bệnh gì đâu nha.
Xin chốt cái post này bằng vế sau của ông Senaka thời La Mã cổ đại – “chúng ta trả cho thầy thuốc tiền công? không đủ đâu, vì họ cống hiến cho chúng ta, không chỉ lao động của họ mà cả trái tim của họ nữa. Họ đáng được trọng vọng và yêu mến”.
Thích cái ông Senaka này ghê!
#bsphuonglinh
P/s: hình này trên pinterest nhen mọi người, chòi của Bác Linh vẫn còn trên bản vẽ giấy
Có một đàn cừu nhỏ
thảnh thơi ra ngoài đồngcừu lớn hỏi cừu bé: “hôm nay gió đi đâu, mà ghé ngang thăm hỏi?”
cừu bé cười thỏ thẻ: “chị gió thổi bạn mây, về chơi cùng cừu bé.”
cừu lớn cúi gằm đầu: “lạnh lẽo vô cùng tận, có vui vẻ gì đâu?!?”
cừu bé lăn long lóc, đùa bỡn cùng bạn cỏ: “mình sưởi ấm bạn nè!”
cỏ lắc lư trong gió: “bẹp mình rồi ú ơi!”
cừu bé chợt tần ngần: “ơ….hoá ra mình ú…”
—————————————–
Bạn cừu bé là bạn nào trong tranh vậy mọi người?
Định viết sách cho người lớn, song bỗng muốn viết cho trẻ con,
người đâu ưa thay đổi
#chữ_Linh_viết#tranh_Linh_vẽ
(chép từ tranh của Cô Bạch Tuộc Sông)
Hôm qua, mình có 1 ngày nghỉ trọn vẹn sau 1 khoảng thời gian rất dài.
Mình về nhà, về khoảnh vườn của Nội, định là dọn dọn dẹp dẹp, rồi nằm dài đọc sách, xem phim.
Nhưng,
mấy đứa nhỏ lại kéo nhau đến nhà, “không khoẻ” hết cả một #đàn_con…
Ta nói, từ sáng tới tối mịt, các bạn nhỏ “không buông bỏ” bác Linh dù chỉ là 1 tiếng đồng hồ, ấy là còn nợ 1 bạn, hết giờ hết ngày đành “khất” lại hôm sau hẵng gặp.
Chưa kể, giấc chiều, trời lại nổi 1 cơn giông…
nhưng các con vẫn tới..
Nội mình lúc nào cũng vui vì “trẻ tới chơi nhà”
Bà bác sỹ thì nói không ngừng nghỉ từ sáng tới đêm,
Và các bà mẹ thì “thức trọn đêm này” để canh con…
Mình không biết học đâu cái tật #xót_con,
vậy nên không thể chối từ các con được…
sợ các con bị gì nặng lên, sợ các con mệt, sợ các con không ăn được, sợ các con đêm nay buồn…
Trong đầu cứ lần quần rồi linh tính, tưởng nhớ tới đứa nào, là đứa đó lại cũng nhớ tới bác Linh mà sang chơi.
Kiếp trước chắc mắc nợ mấy cục cưng này.
Sư phụ của mình luôn dạy “phải biết sợ” thì mới chữa bệnh được.
nếu cứ tự tin và tưởng mình giỏi, thì chỉ hại bầy con nít mà thôi…
nhưng có lẽ mình áp dụng bài học của sư phụ … hơi quá đà …
Bác Linh sẽ sửa sang khoảnh vườn của Nội, xây một cái #chòi cho đẹp đẽ, dễ thương, đón tiếp mấy đứa cho tử tế…
gọi là #Phòng_khám_vườn của #bsphuonglinh nha.
đến chơi, rồi về khoẻ như văm nha các con, bác Linh tài mọn, không chữa được bệnh nặng đâu đó nhen mấy đứa!!!!
Lại một ngày mưa, thương và xót….
31/10/2020
Nhiều khi muốn xin Cô An Ho cho đi dạy mầm non 1 ngày, để nắm bắt tình hình tâm tư tình cảm của các bạn nhỏ.
Nhiều khi muốn mượn các bà mẹ yêu dấu thân thương 1 tuần lễ, mượn mấy đứa nhỏ về chăm coi thực – hư chuyện xì – trét nó ra làm sao?
Tui là tui không có yêu con nít.
Tui chỉ buồn vô hạn độ, mất ngủ hết 1 đêm, tại vì bạn Bun 6 tháng đang ngồi chơi 1 mình với Bác Linh (Mẹ mắc đi chăm sóc da, Ba mắc đi lấy nước cho anh hai uống), tự nhiên đang chơi vui cười hắc hắc ngon lành, cái sực lại, nhận ra “Ủa cái bà đeo khẩu trang là ai vậy?”, cái khóc cái rầm. Bác Linh về buồn lục lại mấy cái clip hồi Bun mới 5 tuần, Bác Linh dỗ Bun nín cái rẹt, giờ Bun lớn rồi, Bun biết lạ, nên Bác Linh không dỗ Bun được.
Bởi người ta mới có khái niệm #quen_hơi.
Bà bác sỹ dù có gặp nhiều đi chăng nữa, thì cũng tháng, 2 tháng, nhiều hơn thì tuần, 2 tuần mới gặp 1 lần, bảo làm sao con yêu, con nhớ, con ưng.
Ba Mẹ cũng vậy.
Nếu thời gian bạn giành cho con ít ỏi quá, cỡ bằng bà bác sỹ trở xuống, thì thôi, đừng cầu mong chuyện con sẽ yêu bạn hơn yêu bà bác sỹ nha.
Mà tui thiệt tình không có yêu con nít.
Làm gì có ai đi yêu kẻ làm cho mình buồn.
Phải hơm?
#bsphuonglinh
Tối nay lại mưa miệt mài
Người chị Cadao của mình mới có bài viết hay thiệt hay về GIÀU VÀ NGHÈO,
thế là đêm mưa, đang nhấp nháp 1 ly Dead Star (Nước cam ép mà có cái tên kêu ghê không), mình lại ngẫm ngợi tí về đồng tiền.
Sau khi ngẫm ngợi, mình lại không biết viết gì xuống.
Mình chỉ đang tự hỏi một quả tâm sáng ngời liệu được nuôi sống bằng lý tưởng, ý chí, nghị lực, năng lực, … hay được nuôi sống bằng đồng tiền.
Và thế là mình bí bách.
Hôm nay mình đã đặt dấu chấm câu cho luận văn của mình, 86 trang tính luôn tài liệu tham khảo và phụ lục.
Hôm nay mình vẫn chưa thấy “đã thèm” cho những điều mình muốn viết xuống và muốn được công nhận.
Mình còn hơn 40 năm cuộc đời để sống cho “đã thèm”. Vì vậy, mình chỉ bí bách hết hôm nay thôi.
Heng !?!
#tuổi_thanh_xuân_của_tôi#filmphoto#myGander