Mình đã học chuyên từ những năm 2000
Thấy mọi người dạo này hay nói về trường chuyên lớp chọn, mình hông có trình bày quan điểm đồ gì ghê đâu, chỉ là kể câu chuyện của mình.
Mình may mắn sinh ra trong gia đình có Nội, Cô Ba và Mẹ, những người phụ nữ rất “cấp tiến”, cho con cái muốn học gì thì học.
Bởi vậy nên từ hồi 9 tuổi, bắt đầu thấy bản thân mê mẩn đọc sách, viết chữ, mình cứ dấn thân vào con đường văn chương. Mình học chuyên từ năm 9 tuổi … chuyên luyện chữ, luyện đọc diễn cảm, luyện viết cảm nhận và luyện trau dồi cho linh hồn dày dặn dần trước nhân sinh.
Cấp 2 là thời kỳ huy hoàng nở rộ của một mầm non văn chương mới nhú. Hồi mình bị sốt xuất huyết nằm ở Nhi Đồng 2, Thầy dạy Toán đã đi thăm và tặng mình một sợi dây chuyền hối lộ (hồi đó dây chuyền đắt đỏ lắm nha mọi người) bảo “con học Toán với Thầy đi con!”. Trong những cơn sốt triền miên và trích máu ngón tay hằng ngày, mình lơ tơ mơ vẫn nhận dây chuyền vàng, nhưng miệng vẫn nói “con học Văn Thầy ơi!”.
[Tới hồi thi tốt nghiệp lớp 9 lên lớp 10, mình là người duy nhất của quận giải được câu Toán khó nhất của đề thi do Thầy ra đề, Thầy đã lẩm bẩm “biết vậy cho đề khó hơn cho rớt hết “]
Cấp 3 mình đã vào Phổ thông Năng Khiếu, học 1 cái lớp có tên là lớp “Văn” – 10 Văn, 11 Văn, 12 Văn. Mình đã học Văn trong trọn cái khoảng mộng mer ấy, học với tất cả tâm tư và yêu thương trọn vẹn….
và tất cả thời gian nữa. Nhiều người không tin, nhưng hồi đó, hơn 10 năm trước, ở cái trường có chưa tới 300 nhân mạng đó, tôi đã #chỉ#only học Văn mà thôi, mấy môn khác học cho vui thôi à, mà vui thiệt vì giảng viên của chúng tôi xịn xò lắm cơ, giỏi tới mức phi phàm.
Và…
May mắn thứ hai là trời sinh tôi ra được cái chỉ học dở môn Hoá (nhớ nhỏ thủ khoa môn Sử ngồi kế bên mình, hai đứa kiểm tra Hoá mà cứ hí hí với nhau, Thầy dạy Hoá ở Năng Khiếu bất lực la lên “Bí thư, Bác Hồ nhìn kìa!” ), vậy nên qua bao cơn bĩ cực này kia, cuối cùng, vì một phép màu nào đó, tôi đã đậu vào trường Y .
Tôi lúc đậu vào trường Y, lấy làm biết ơn nền giáo dục toàn diện của nước nhà, là tuy học chuyên nhưng fai-nồ-ly, tôi vẫn trở thành bác sỹ.
Tôi sẽ là một bác sỹ theo cách tôi muốn.
Giáo dục nước nhà, giáo dục trong gia đình, và tự – giáo – dục đối với tôi là 3 nhân tố tạo nên con người ta hiện tại.
Tôi sẽ là một bác sỹ theo cách tôi muốn.#tuổi_thanh_xuân_của_tôi
P/S: người chụp tấm hình này combo 10 điểm Hoá – Sinh thi đại học, môn còn lại chấp vẫn đậu vào trường Y
Tạm thời trong người rất không khoẻ, nên khả năng cân não chỉ sản sinh những đoạn tản văn giúp cân bằng cuộc sống.
Chắc phải hơn tháng nữa khi trời bớt mưa, công việc bớt căng, mình mới có thể sản sinh những #văn_bản_khoa_học đáp ứng nhu cầu tìm tòi học hỏi giải đáp thắc mắc của các Ba các Mẹ.
Những ngày qua làm việc nhiều lại gặp trời mưa gió, cơ thể có phần phản kháng và thật sự chỉ muốn nhắm mắt.
Nhắm một con mắt thôi.
Mắt còn lại vẫn gắng nhìn qua lăng kính của bản thân để cảm nghiệm thêm về cuộc đời.
Kinh nghiệm tích luỹ trong quá trình làm nghiên cứu này tuyệt nhiên không phải ít mà là quá tải cho một #quả_tim_non.
Vì quá tải mà nhắm bớt một mắt, đặng cân bằng, rồi còn con còn lại, tập trung vào những gì tươi đẹp nhất, để ghi nhớ và lưu giữ những hình ảnh đẹp nhất (có thể vui, có thể buồn) ở trần gian.
Lại một chiếc ảnh film, rất nâu, màu đất hợp mạng của người con gái Lộ Bàng Thổ.
Sinh ra ở một cung cứ phải đắn đo về vạn vật muôn trùng.
#filmphoto #thứhighđangtới
Chào mùa mưa, mình đứng đó từ đêm!
Năm nào, mưa về đổ ập lên đầu, mình đều post lại chiếc ảnh film này.
Mưavới nhiều người tắm mát những ngày gian khó
Mưa
với mình chỉ có ngả nghiêng và lướt thướt.
Mình luôn có một đức tin kỳ lạ: nếu gắng sức làm gì đó bằng tất cả tâm can, cuối cùng sẽ thu lại về thứ quả ngọt chín lành vượt cả ngoài mong đợi.
vì vậy mà bao nhiêu mùa mưa rồi, mình vẫn cứ gắng sức.
Thiết nghĩ tuổi trẻ có mấy mùa, cứ làm điều mình thích và thích điều mình làm vậy.
Sài Gòn mùa mưa – lại cạn chữ.
30/5/2020
#filmphoto#myGander
Trộm vía người con gái trong hình đã đi qua mùa dịch một cách huy hoàng, dai dẳng và rực rỡ.
Trộm vía cô gái áo tím vẫn chưa khuỵ xuống một hôm nào mặc dù mắt kính đi đường bị gãy gọng, điện thoại bị nát màn hình, con xe chiến mã lặp bặp rên xiết.
Trộm vía bà bác sỹ vẫn có mặt trên từng cây số để giải quyết những vấn đề của các Bà Mẹ và Em Bé như một cỗ máy được lập trình.
Chuyện kể người con gái trong hình đi tập gym được 5 hôm, thì ngất xỉu 2 hôm, và được miễn đi tập nhiều hôm sau đó…
đến nay.
Chuyện kể cô gái áo tím cuối ngày về nhà miệng câm như hến, không nói thêm nổi một lời nào, cầm chiếc cọ vẽ mong cầu chút bình yên như một bài tập cho tinh thần.
Và #bài_tập_tinh_thần trộm vía đến nay vẫn hiệu nghiệm. Tinh thần quyết định thể chất, nói vậy có phần làm quá lên không? Chuyện chắc chắn ở đây là thể chất của bà bác sỹ nếu đem đong đếm thuộc hạng #xoàng. Nhưng bà ấy đã đi qua muôn vạn con đường, chứng kiên muôn vạn câu chuyện, cùng xum xoe giải quyết trăm ngàn tình huống, và giờ thì bà ấy không thua gì một Graber chuyên nghiệp, anh Graber nào muốn làm một cuộc đua lịch sử mùa dịch thì thua chắc rồi.
Có lẽ điều đáng tự hào nhất của bản thân là #tự_cân_bằng
Tôi dễ buồn, nhưng cũng chóng vui.
Tôi tận hưởng và tận dụng mỗi phút giây mình tồn tại trên trần gian này.
Tôi đã ngồi lắng lại và ngẫm ngợi về tất cả những ùa tới của công công việc việc.
Tôi chẳng tham công tiếc việc, tôi chỉ cảm thấy mình có một trách nhiệm gì đó vô hình lắm với trần gian tôi đang sống.
Tôi không thể chấp nhận những đơn thuốc vô tri cứ đè nặng lên những đứa trẻ có cảm xúc, có tình yêu, có linh hồn.
Tôi không thể chấp nhận những lý thuyết sáo rỗng và những thứ nặc danh khoa học để chèn ép và tạo áp lực cho những Bà Mẹ và Em Bé – những người mong manh dễ vỡ nhất tinh cầu.
Rồi tôi cười, rồi tôi khóc với họ.
Rồi tôi là bà bác sỹ vườn ôm về nhà bao nhiêu bơ, chuối, măng cụt, sữa tươi trân châu đường đen.
Và tôi hiện tại vẫn thấy cuộc sống của mình trong trắng và rạng rỡ như cái nắng chói chang của Bàu Trắng trong bức ảnh.
Tôi là cô gái yêu màu tím nha quý vị.
Cảm ơn những người đồng hành đã cho bác Linh những ngày nghỉ quý giá nhất trong quãng cực khổ nhất của sự nghiệp học hành và lao động.
#filmphoto
Chân lý nằm ở chân tình
Tôi đã quan sát trong ngần ấy năm, đâu là nỗi vui của những người “yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm.”
Họ vui vì được nhấm nháp một tách cà phê thơm lừng ở một quán quen có cái tên nghe cũng rất tím “Hoa violet ngày thứ tư”.
Họ vui vì đọc được một dòng tâm đắc trong một quyển sách bỏ quên, rồi vận vào mình, rồi hả hê.
Họ vui vì ngắm được dáng hình của chính mình qua những chiếc ảnh từ góc nhìn của người thân thương.
Và họ đơn giản đã sống rất thật với cảm xúc của chính mình. Sài Gòn những ngày cạn chữ vì nắng trời đổ lửa từ rất tinh mơ
#tuổi_thanh_xuân_của_tôi#filmphoto
Mình lúc nào cũng cảm thấy phấn khích trước những điều kỳ bí một chút, không thật một chút.
Mình lúc nào cũng cảm thấy cảm thán trước sức tưởng tượng phi thường của loài người.
Và,
Nếu phải chọn giữa muôn vàn cảnh vật để vẽ lại,
mình sẽ chọn một tấm gương.
Đây là bức ký họa bút kim đầu tiên của mình.
Đây là một nơi mình đến rất nhiều lần trong hành trình #thanh_xuân
Mình không phải người nóng tính.
nhưng có những lúc mình vô cùng giận dữ, có khi thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu.
lúc đó mình lại thầm nghĩ ở thế giới song song bên kia tấm gương, liệu một Đào Nguyễn Phương Linh khác có đang có một thái độ khác, một cảm xúc khác trong hoàn cảnh này.
Mà nếu mà có gặp người trong gương ở ngoài đời thật, chắc cũng không biến thái như trong phim mà tự luyến “Trời ơi sao mình đẹp thế vậy mà mình không hay vậy trời?”.
Thế giới mỹ miều nào đó trong mơ tưởng luôn là nơi đẹp đẽ hơn thực tại con người ta đang sống, mấy ai lại mơ về một vũng lầy đen tối bao giờ.
Trần gian của mình luôn đẹp đẽ nếu mình vẫn còn biết mộng mer và làm điều mer mộng.
Chúc đêm cuối tuần vui.
Tranh: đây chỉ là một nơi rất thân thương – chỗ rửa mặt trong nhà vệ sinh xinh đẹp của một nơi xinh đẹp Linh hay gọi là “nhà”#Linh_vẫn_đang_đi_làm#Tranh_Linh_vẽ (thấy chữ ký của Linh không?)
Ta nói bà bác sỹ đi tới đâu kè kè chai #bia, ai mời nước hổng chịu uống, uống nước trong cái chai này không thôi.
Cái chai này đặc biệt kín và đẹp các ông ạ, vì vậy nên sau khi đã dùng hết loại chất có sẵn trong chai, mình đã không nỡ vứt vỏ chai đẹp đẽ này đi, mà đem về cho nước lọc vào để dùng.
Loại chất có sẵn trong chai không ngon mọi người nha, nếu ngon thì phải uống mấy loại như #Stsebastiaan mà mọi người hay gọi là #bia_thầy_tu ấy, còn không thôi thì hết dịch ra #bia_craft làm mấy ly như “Trăm phần trăm”, “Ăn bánh trả tiền”, “Xạo bà cố”… ngon mát tan tành mùa hè nhen, mà hông biết bao giờ mới mở cửa lại, nên sự thật đau khổ là căng thẳng vô vàn hông biết đi xả nơi mô.
Ai hỏi tửu lượng bà bác sỹ cao hôn thì hổng có biết trả lời nha, hết dịch mời bà bác sỹ đi đối ẩm đi thì biết hà.
Còn giờ mình chỉ uống nước lọc nha mọi người.
Cái chai làm màu giống như đang ăn #con_cá_gỗ vậy đó.
#nhật_ký_trần_gian
Ai cũng một (vài) lần thích lang thang phố
thích những toà nhà cổ
thích chút gì vin-vin-tage-tage rồi re-re-tro-tro
cuộc đời hoá hay-hay-ho-ho
sáng ngày nghe cổ vai ran ran râm râmn
ghe chút tình ca phố
nghe huyết quản róc rách dòng mỏi mệt
song,”trời sáng rồi, em ơi!”
#Linh_vẽ
Sáng đẹp trời trả tag challenge của Doan Bao Chau – đứa trăm năm mới tương tác, mỗi lần tương tác đều khiến bạn phải bận lòng động não.
Bạn Châu tag #cuonsachdautien từ #roomtoread, mình lục đục tìm trên tủ những quyển sách đầu tiên.
Hình này có 1/100 tủ sách của mình thôi à, giờ lựa cuốn nào gọi là #đầu_tiên thật là khó. (khoe của dễ sợ )
Tôi đã trót có mối tình thứ nhất với văn chương hình như từ năm 10 tuổi, sách này đọc hết rồi, và cũng trót quên hết rồi … cuộc tình thứ nhất ấy. Những gì đọng lại khi lướt qua dàn sách, là quyển bìa vàng rất #thiếu_nhi này: truyện ngắn Nguyễn Minh Châu.
Mình xin tiền Nội mua quyển này từ một hội sách của kiếp trước (chắc đầu những năm 2000 quá). (Và tới giờ vẫn xin tiền Nội chưa nghỉ ^^!)
Mình mua vì từ một vở kịch cực kỳ ám ảnh trên truyền hình. Hồi xưa khung giờ 20 giờ thường có kịch, kịch của cô Kim Xuân, vở “Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành”.
Hồi xưa đâu có google, tự nhiên phát hiện ra cuốn bìa vàng này có cái tên vở kịch mà mình ám ảnh. Thế là mua. Hoá ra là vở kịch dựng từ tác phẩm của Nguyễn Minh Châu. Thế là mê.
Người đàn bà từ thuở nào cứ đi vào giấc ngủ của mình với tất cả trở trăn và đa mang. Thiệt sự ấp ôm một hoài bão là giải phóng đàn bà. từ hồi nhỏ.
Bút pháp của Ông Nguyễn Minh Châu có cái thâm sâu bí hiểm ẩn dụ hoán dụ mà mình cực kỳ thích. đọc vào cứ như dấn thân vào một ngõ rất sâu, rất tối, nhưng mát mẻ và dễ chịu lạ kỳ – nơi con người được lột trần trụi những suy tư không còn là suy tư, bản năng – ừ, chắc chỉ còn lại bản năng của loài người.
Vậy đó, mối tình thứ nhất với văn chương.và tôi còn muôn vạn mối tình khác với hội hoạ, âm nhạc, nữ công gia chánh, công nghệ, điện ảnh, vân vân mây mây.
Nhưng mối tình thứ nhất thì mãi là thứ nhất thôi.
#bsphuonglinh
Đây là Linh những ngày lên rừng, nướng gà rừng, ăn sập rừng.
Linh đang đọc một cuốn sách “Rừng, đàn bà, điên loạn”.
Sách đã mua về từ tháng 10, đến nay chưa hoàn thành, vì bận đọc đi đọc lại cho thấm từng dòng, hiểu cái ý tác giả muốn truyền tải về #rừng và #đàn_bà ở trong rừng và #sự_điên_loạn của họ.
Đàn bà không cần ở trong rừng vốn đã điên loạn rồi.
Sự điên loạn của những nháo nhác trong cội tâm, chực chờ cơ hội phát tiết ra ngoài.
Đàn bà của đời sống hiện đại, thoát khỏi vòng vây của phong tục tập quán định kiến hay chưa? Hay vẫn giống đàn bà ở trong rừng.
Đàn bà trong rừng làm chủ cả khu rừng, làm chủ sinh mệnh, làm chủ cả những người đàn ông … song vẫn bị đàn bà đô thị bảo là man di, mọi rợ. Lạ!!!
Không biết có thước đo nào cho tâm tư và nội lực của đàn bà.
Thôi để tiếp tục ngâm cứu về đàn bà ở trong và ngoài rừng, để xem đúc rút được gì trong kinh nghiệm của sự tồn tại, để họ bớt đớn đau và điên loạn.
#withoutmyblouse
#filmphoto
#bsphuonglinh
P/s: gà rừng ngon thật sự, thịt nướng tới đâu, nước mỡ chảy ròng, thơm lừng, chắc nịch.