Sáng nay trời lạnh teo, chạy ùa ra đường thấy những bông hoa mới của Tết này (tên là “Thiên Phúc” thì phải) co rúm lại, xao xác trong những lắng lo của người làm vườn, họ bảo nhau: “Tết này toang…”
Sáng nay lạnh, chạy ùa ra đường trong phông áo mỏng, thấy thật thiếu tính toán, đáng lý phải quấn thêm chiếc khăn, đội thêm chiếc mũ, người ngoài đường trốn hết trong nhà, cuối tuần mà…
Sáng lạnh, mình nghe linh hồn mình trước gió như cánh hoa khô, gió mà vi vu hơn một chút, chắc chắn sẽ lắc rắc rơi, cũng đã không biết mấy mùa, không biết ngày thường ngày lễ hay cuối tuần, cứ sáng lại đâm đầu ra đường, như con thiêu thân sa vào ánh sáng.
Thế là có chút mơ màng về chuyện nhấm nháp tí trà, nói chuyện thiên hà vũ trụ. Trà nóng mình ưa loại có vị cranberry, thơm lạ, ngọt dịu, và đẹp đẽ. Trà nóng mình ưa rót từ những chiếc bình trong veo, thấy bã trà lăn tăn sụt sùi.
Hôm nào lạnh quá, không cần uống, chỉ cần bàn tay ôm tách trà nóng hổi, cũng sướng cả linh hồn. Người đâu dễ vui. Đất trời có hoang mang, lòng ta cứ nương tựa vào những gì ấm áp mà vui vậy.
Thật ra có những ngày buồn oặt, thấp thỏm, lắng lo vô tận bởi muôn vạn điều.
Thật ra có những ngày không hề chợp mắt được một giây, ray rứt, suy tư, vướng bận vô tận muôn vạn lẽ.
Song, thế giới vẫn vô tận vui, hà cớ gì mình buồn vô tận, loay hoay rồi tự vấn, tiêu điều rồi hoang mang.
Để bước vào vô tận vui,chuyện trước nhất là không được #một_mình, bể sâu của trầm mặc sẽ dẫn con người ta vào những hoang tưởng vô độ,hoang tưởng của bất công, của cô đơn, của bẽ bàng.
Chúng ta đã sống bầy đàn từ thuở sơ khai, chúng ta không thể xa rời chân lý đó, vậy nên chúng ta cứ buồn, rồi đám đông yêu thương ta sẽ kéo ta vào vô tận vui,dù đám đông đó là 5 hay chỉ có 2 người.
Hãy cảm ơn cuộc đời, khi ta không #một__mình.
Là phụ nữ trong thời đại mới, gần như ai cũng ham muốn mình độc lập tài chính, công việc ổn định, tự do tự tại, làm chủ bản thân.
Vì quá nhiều ham muốn đó, mà một hôm nhìn lại mình, con còn đang ngủ, đôi mi cong vút như vuốt ve trái tim người mẹ – còn xuề xoà trong bao chuyện tã – sữa – đồ ăn…..còn chút tẹo thời gian, lướt nhẹ facebook, thấy chiếc ảnh xinh xẻo chèo bẻo của bà bác sỹ, họ nhún vai “chao ôi sướng!“
Từ ngày làm mẹ, phụ nữ độc lập thoát ly khỏi hình hài lý tưởng ban đầu của bản thân,
Từ ngày làm mẹ, chuyện thở dài xem ra cũng dày đặc hơn hồi còn con gái, sẽ tém bớt không chỉ nỗi khát khao mua một chiếc váy đẹp, mà còn tém cả khát khao ngủ một giấc sâu hay vươn vai cho một bài tập thể dục chỉ có 8 nhịp.
Không làm mẹ, tôi cứ trượt dài trong mớ áo váy, mọi người đều dặn dò phải tiết kiệm và sống đơn giản, nhưng trộm nghĩ, mình chỉ là một cô gái … còn xuân, dăm ba năm nữa, gia nhập hội nói trên, những khát khao một cách rất bản năng…bị tém dẹp bớt, có thể lúc đó sẽ “bị thấy” thiếu thốn, vậy nên lúc này, cứ mặc những chiếc váy quá chân,cứ sống trong những ảnh ảo hồng hào, cứ là một người bạn ngoài cuộc … đồng cảm và đồng tình với những người đang làm mẹ.
Cuối tuần rồi, có đi chơi hông? Bà bác sỹ hông có đi chơi, hình cũ đó, còn khám bệnh, còn đi trực, quần quật trong chiếc váy dài quá chân,để giữ gìn một thanh xuân … vẫn còn.
Có một sáng sớm tinh mơ, mình đi trực về sớm. Trên đường về bắt gặp người em gái nhỏ đang chạy thể dục trong sương mờ (hay bụi mịn) buổi sáng. Ta nói con bé đen nhẻm, nổi bần bật trong màn sương trắng. mạnh mẽ. kiên trì. nỗ lực kinh khủng (khiếp).
Nhìn lại mình, áo khoác dày cui, choàng thêm cái khăn kín cổ, găng tay bít bùng, vẫn cảm thấy chỉ cần một luồng gió thổi lẻn qua, sẽ buông tay lái…
Hồi nhỏ cũng đam mê thể dục thể thao lắm, cơ mà mấy năm gần đây, đổ vạ cho việc học, việc làm nên thôi…cho miễn…
trộm vía, mần công việc tuy di chuyển trong những cự ly ngắn, nhưng từ ngày đến đêm, đêm đến ngày, cũng không thua mấy vận động viên marathon là mấy … nên may sao … ít bệnh vặt…
Tuy vậy, thấy ý chí của bản thân cùn mòn lắm, thể dục thể thao không phải chỉ là rèn luyện sức khoẻ, mà còn là rèn luyện trí lực, thiệt sự ai cùn mòn ý chí như mình thì làm sao mà thể dục thể thao, mình thiệt sự bái phục Bà Nội tám mấy tuổi của mình, mỗi sáng sớm đều thể dục thể thao, suốt mấy chục năm nay, nên ngoài chuyện con người nhanh nhẹn, thoăn thoắt như chipmunk ^^ thì trí lực vô song là có thật.
Con người ta, ngoài thân thể khoẻ mạnh, tâm thể mà không an nhàn thì cứ mãi lầy lội, giẫy giụa trong mớ bòng bong của bản thân mình.
Thể dục thể thao đích thực làm cho những mảng bòng bong co cụm lại, rồi tiêu biến.
Năng lượng tích cực từ đó mà sản sinh.
Vậy là mình đang cố gắng vượt qua sự … lười chảy thây,cũng đấu tranh ghê hồn để thể dục thể thao đều đặn,lên tinh thần hẳn, lên để còn làm bao chuyện cần trí lực vô song chứ hè!!!#tuổithanhxuâncủatôi_vẫncòn
P/S: bé em nói trên là có thật nha mọi người, cô gái nhỏ nhắn mà rắn chắc, body chuẩn chỉn nhất mà mình từng gặp, chưa có người yêu
Mình định làm một tủ sách như thế vầy ở gia đình,
sách của mình chắc nhiều hơn chỗ này,
đầu chất một đống chữ cũng không phải chuyện hay,
nhu cầu viết ra thành chữ theo đó cũng cao,
nhu cầu nói ra thành lời theo đó cũng không ngớt,
chữ vào người, giống như thức ăn, dứt khoát phải được chuyển hoá,
nhu cầu sẻ chia điều mình thấy hay ra phía bên ngoài, âu cũng là một nhu cầu buồn cười nhất xứ,
không hàm cốt khoe khoang, mà là những thúc đẩy ở bên trong quá kịch tính.
Hôm qua một người chị hỏi “Hổng biết bác Linh có cãi lộn với ai bao giờ không?”
Trả lời nhẹ “Cãi lộn với ai thì lúc nào nước mắt cũng ròng ròng, miệng lặp bặp, không nói được lời nào.”
Nội tại của chủ thể thật ra không phải dạng hiền lành, nhưng những phát tiết ra bên ngoài, chưa bao giờ đồng bộ.
Trộm nghĩ chắc do những mớ chữ này bao vây lấy những gì độc địa,
chữ cản ngăn ta nói điều độc địa.
Làm việc với bà mẹ – em bé lâu ngày, cũng không thể nói lời độc địa được.
Thấy con nít thì cưng,
thấy bà mẹ thì thương,
nhìn lại mình thì … gắt.
Trên đời có những mối nhân duyên lạ lắm,
nhân duyên với chữ nghĩa là món nợ không bao giờ dứt được,viết phong long thì hay lắm,
chứ ngồi vô văn bản khoa học thì chữ chạy đi đâu mất, ngộ kỳ thời.
Viết bài khoa học đi nha Linh!#tuổithanhxuâncủatôi
Quán nhỏ nằm yên ắng, không phô trương ở một ven đường. Tên Đương.
Cây cối hoa lá đều là “thật”. xanh tươi. đậm đà. mát ngọt. Chuyện “thật” ở trần gian này bỗng một hôm hoá thành “hiếm”.
Nhâm nhi một ly cà phê trứng, tất nhiên với khả năng vô cùng thấp kém trong việc hấp thụ cà phê, Linh chỉ có thể nhấp nháp chút trứng với chút nồng nàn của đăng đắng cà phê, nhịp tim của Linh vẫn cứ rất ngẫu nhiên, tăng vòn vọt.
Ở đây người ta không bàn chuyện giá đất bao nhiêu, cũng không bàn chuyện có thêm bao nhiêu ca nhiễm rồi.
Ở đây người ta cầm máy ảnh film cũ kỹ, canh nắng, canh gió, canh bóng râm, lẫy cò, lấy nét và bấm tách.
Ở đây có chú chó già tên Leica, trên cổ người bạn già đeo một cuộn film nhỏ và một chiếc máy ảnh gỗ xíu xiu. Khách đến chơi gọi Leica, là chú lại làm thân, nhảy vồ lại xúm xít, “nhớ cho tôi vào khung ảnh nhen”.
Ở đây người ta nhìn ngắm và hít thở. Nhìn ngắm linh hồn mình trong trẻo đến nhường nào, và hít thở để trao đổi với đất trời tất cả những nhoè nhoẹt của ngày hôm qua – ở xứ nhiễu nhương.
Mỗi năm, chúng tôi đều để dành một quỹ thời gian nhỏ, để lê la quán xá, để hưởng thú #chơi_film.
Chúng tôi đã chơi những chiếc máy ảnh cổ hơn 8 năm nay, có lẽ vào thời điểm phong trào chơi film còn chưa kịp nổi.
Chúng tôi lúc ấy thấy mình cũ kỹ vô vàn, và cũng rất là độc nhất.
Chúng tôi nâng niu từng tấm ảnh. chúng đắt giá thật sự (về cả nghĩa đen và nghĩa bóng).
Chúng tôi lúc ấy nhận ra “nghề chơi cũng lắm công phu”, may mắn vì biết chơi và đủ điều kiện để chơi.
Chúng tôi không phải là những người sống trên mây.
Chúng tôi là #người_đương_thời,
song chúng tôi không thể xa rời những sắc màu đẹp đẽ, không thể xa rời những vô tư rất sâu đậm.
Chúng tôi chẳng đi trốn ai, hay đi trốn điều gì.
Chúng tôi dung hoà cuộc sống xám xịt của mình bằng những thú vui riêng,
Phàm con người ở trần gian mà thấy hết vui, chắc sẽ không sống nổi.
Thanh xuân của chúng tôi đã rất đủ đầy như thế đó.
#filmphoto#kodakcolorplus#tuổithanhxuâncủatôi
Đây là một ngày thu Hà Nội, chưa đến mùa rét co ro. Tôi, người Sài Gòn gốc, mấy khi lê la ở phố phường Hà Nội. Chợt một sớm lạnh, tôi đâm nhớ Hà Nội xưa xưa cũ cũ, nơi sương phủ la đà trên mặt Hồ Gươm. Ngồi bên bờ hồ, chúng ta không thể xoắn xít với muôn vạn đôi co, chúng ta chỉ có thể lặng im, hít thở tất cả trong – veo này, và làm mát tấc lòng mình. Không biết từ lúc nào, tôi thích viết những câu ngắn, giống như làm thơ. Tôi từ bỏ việc viết câu gì đó dài lê thê. Tôi thích dùng ẩn ý. Bài thơ đầu tiên tôi nhận được nhuận bút 30.000 đồng, được đăng ở báo Nhi Đồng, năm tôi 9 tuổi. 30.000 đầu tiên đó cao to huyền thoại biết mấy đối với một đứa trẻ…từ năm 9 tuổi, tôi ngỡ rằng mình sẽ lớn lên và kiếm sống bằng những bài thơ.
Hôm nay tôi viết một đoạn dài vì trời Sài Gòn lạnh lẽo quá, tôi còn quấn mình trong tấm chăn dày, và tôi nhớ Hà Nội – một Hà Nội chậm rãi.
Những ngày cuối năm cũ, hay đầu năm mới. Tất cả mọi người đều muốn sống chậm lại, có phải không?#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Nếu có một chiếc phòng khám của riêng mình, mình thích không mặc áo blouse lúc thăm khám cho bệnh nhi.
Có một vài nghiên cứu đã chỉ ra rằng, bọn trẻ con sợ #áo_trắng kinh khủng, vì những bóng dáng ấy, sẽ làm cho các con đau. Thông thường cơn đau đầu tiên được định hình do người khác gây ra là #đau_do_chích_ngừa.
Phàm điều gì #lần_đầu cũng gây bất ngờ và không kịp ứng phó, nên đâm ra sợ hãi.
Sau vài ba lần thì thành ra #ám_ảnh.
Lúc chúng ta đối đãi với con trẻ, chúng ta hay bỏ qua bước #tôn_trọng, bước #lý_giải, bước #giảm_đau.
Chúng ta tự cho rằng con trẻ sẽ “quên thôi mà”, ừ thì quên nhưng sẽ rất dễ dàng xốc lên trong tiềm thức cơn hãi hùng tưởng đã trôi tuột đi đâu mất.
Chiếc áo blouse giống như #áo_giáp của người thầy thuốc về cả mặt chức năng lẫn ý nghĩa.
Tuy nhiên, nếu lúc nào chúng ta cũng giữ định kiến nọ trong mọi tình huống, sẽ gây ra #khổ_sở cho con trẻ.
Tôi thích mặc srub (quần áo thuận tiện sử dụng trong phòng mổ hay những đơn vị cách ly), và nếu có nhiều màu sắc khác nhau càng tốt, vừa sạch, dễ làm việc, lại không doạ bọn trẻ. Vậy nên mọi người hay thấy bác sỹ Linh trong bộ srub màu hồng .
Hoặc bước ra bên ngoài, nếu cần tiếp xúc với các con, có thể chỉ là trong trang phục thông thường, giống ba, giống mẹ các con.
Những món đồ nghề thăm khám, sẽ chả bao giờ làm các con đau.
Và bác sỹ, cũng hông làm con đau bao giờ.
Chúng ta khi nào sẽ bước qua định kiến, để tất cả mọi người cùng hạnh phúc? Bác sỹ cũng được quyền được mặc đẹp mà nhân loại ơi!!!
#bsphuonglinh#filmphoto#newyearnewme#HappyNewYear2021
Nếu bạn chưa xem #EmilyinParis thì sẽ hồng hiểu post này muốn nói gì.
(Nhiều người thắc mắc là #đào đâu ra thời gian ăn-ngủ, mà còn đua đòi xem phim…mình nhẹ nhàng trả lời là: tui họ Đào )
Chuyện là mình cũng thuộc thể loại #thích_mặc_đẹp, vậy nên, cô nàng trong Emily in Paris khiến mọi cô gái thét gào vì mỗi cảnh quay, nàng ta diện một bộ cánh khác nhau, rất kích thích thị giác, rất tự do, rất đẹp. (Ai theo chủ nghĩa tối giản thì rất không ưng )
Emily – một cô gái Mỹ, đến nước Pháp, và không hề biết dùng tiếng Pháp.
Cô ta đem sự trẻ trung, háo thắng, nhiệt tình, thông minh của mình ra, ban đầu với một ý niệm táo bạo là #thay_đổi_văn_hoá của Paris hoa lệ, nhưng như mọi người đều có thể đoán ra, dữ dội lắm là chỉ có thể #hoà_nhập chứ không #hoà_tan …
nhưng theo mình thì Emily đã bị “hoà tan” ở xứ sở lãng mạn bậc nhất ấy.
Thay đổi văn hoá là một chuyện không tưởng, mà những người trẻ như mình, thỉnh thoảng đã có ít nhất một lần ước mơ.
Khi người ta trẻ, người ta những tưởng mình sẽ nắm trong tay chìa khoá vạn năng, có thể mở mọi cánh cửa, có thể làm tất thảy mọi điều to tát.
Song,
khi một người già dặn gửi gắm lời trưởng thành như sau, người trẻ chợt nhận ra, mình chỉ là #ngựa_non: “Tại sao tôi lại phải kết bạn hay làm thân với người chỉ tạt qua nơi này, ở lại hít thở một chút, yêu đương một chút rồi ra đi?!?”
Vậy nên,
nếu chúng ta thật sự muốn thay đổi một điều gì đó, cho chính bản thân chúng ta, hay cho ai khác, chúng ta phải thật sự #hoà_tan vào cái điều làm ta trăn trở, sống với nó, hiểu nó, giận hờn nó, thứ tha cho nó, rồi yêu thương nó rất mực.
Có như vậy,
chúng ta mới kết thân được với một nhóm người chúng ta tha thiết muốn thay đổi, để giúp họ tốt hơn lên một chút ở một khía cạnh nào đó, hoặc giúp bản thân ta trưởng thành hơn một chút ở một mức độ nào đó.
Viết vầy hông biết có khó hiểu quá hông ta?
Tóm lại là,
mình rất mê cái ốp điện thoại của Emily, nên lên shoppee order liền một cái.
style của cô gái trong hình là style #boho.
chất ảnh của cô gái trong hình là Kodak gold – cuộn film màu từ mấy thập kỷ trước.
biểu cảm của coi gái trong hình là “Ủa tưởng mình là Emily in Paris hay gì?!?”
Nếu lỡ hổng hiểu người viết nói gì, thì đơn giản cứ bấm like chiếc ảnh, nếu bạn cho là đẹp nhen #tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Đó là một chiếc hình rất vui
Sau một ngày khám bệnh thì mình hay ngồi thụp xuống đất, lấy hình ra xem.
Hình của mình thì nhiều lắm.
(Giờ mà mỗi ngày post 1 tấm, thì chắc tới 50 tuổi vẫn còn hình để post.)
Phàm thứ gì “nghệ nghệ” là để an ủi tâm hồn.
Hồi 17 tuổi, mình có viết 1 bài luận “Cái đẹp sẽ cứu thế giới?”
tới giờ mình vẫn tin cái đẹp sẽ cứu thế giới.
chí ít nhìn những tấm hình đẹp, mình cảm thấy hạnh phúc.
trần gian hay bảo “cớ gì thích khoe khoang?”
mình sẽ bàn nhẹ là “một khi người ta hạnh phúc quá, người ta không giấu nổi, chứ hổng phải khoe khoang.”
Nỗi buồn giấu tịt vào trong được, chứ niềm vui ấy, khó mà giấu đi lắm.
nếu bạn vui thật sự.
Sống ở trần gian, mà chưa lúc nào vui thật sự, hạnh phúc tới mức không giấu giếm nổi, thì bi kịch quá.
Nếu lỡ bạn đang thấy buồn hay tuyệt vọng,hãy làm gì đó “nghệ nghệ” – vẽ tranh, đọc sách, đàn hát, nhìn một bức ảnh đẹp, nhìn một bầu trời đẹp, sờ bộ lông mượt mà của chú chó con, ngửi ngửi một quyển sách siêu to khổng lồ mới tinh nguyên, …. hay đọc chữ và ngắm hình của bác sỹ Linh.
Bạn sẽ tự nhiên thấy vui, rồi phì cười, cái đẹp luôn cứu rỗi linh hồn chúng ta
(ý tui nói tui đẹp đó đa!!!)
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#linhyêumàutrắng