Có một hôm em đi dạo ở trần gian, thấy người ta hì hục quá, với rất nhiều cố gắng và hoài bão – viển vông có, khắc nghiệt có, trong tầm tay cũng có, rồi cũng có nhiều buông xuôi và tạm gác – vì mỏi mệt hoặc là vì thấy đủ.
Muôn hình vạn trạng.
Giống như cơn mưa mặt nạ mà Thầy Nhật Chiêu đã gieo vào tri thức của mình, mình thấy tất cả hì hục đó đều là mặt nạ, dù vô tình hay cố ý người trần gian muốn đeo mang.
Thế là mình ngẩn ngơ ngồi nhìn người chồng sắp cưới của mình bói bài Tarrot cho đứa em-gái-ruột, người đọc bài dụng tâm, người nghe bói dụng tin.
Thấy cả hai thật đáng yêu.
Không đeo bất kỳ chiếc mặt nạ nào. rất nguyên sơ. rất cơ bản. rất cả tin.
là con người vẹn nguyên không khí chất ngời ngời, mà chân tình trong sáng.
Người đàn ông tâm linh của mình giống như không vướng chút bụi trần. Hồi trước mình tự nghĩ trời dẫu có sập xuống thì “bức tường độc thân” của người-này cũng không sập xuống. Mà may sao, trời chưa sập nhưng vũ trụ xoay vần. Một trận dịch làm nên một chiếc đám cưới. và tự lúc nào một Đào Nguyễn Phương Linh bận rộn lại bắt đầu dị ứng với bận rộn.
Cô ấy chỉ ước ao sống một đời sống không hì hục.
và không đeo mặt nạ.
Chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó.
Lời hay ý đẹp.
Mình ít khi bình luận về bất kỳ nhân vật nào trên showbiz.
Nhưng vì chưa bao giờ mình thấy tình yêu lại phát tiết ra rực rỡ trong từng nốt nhạc, trong từng lời hát, trong từng cử chỉ, ánh mắt, nhấn nhá đến như vậy, nên mình đã đăng bài này.
Tình yêu thương trong lành lắm.
khi trong lành, người ta hết gân guốc, hết hoa mỹ, cũng không cần “ra dẻ”,
tất cả đều bộc phát dễ thương đến xúc động.
Lý do người ta cần tình yêu thương trên trần gian này – là để tạo ra lời hay ý đẹp.
Một khi tình yêu thương bị triệt tiêu, lời hay ý đẹp cũng sẽ tiêu biến.
Tất nhiên đau thương cũng tạo ra muôn hình muôn vẻ sắc màu trên cuộc đời này, nhưng rất tiếc đau thương hay khắc nghiệt #trong_đời_sống_của_bản_thân_mình: không tạo nên điều tích cực cần thiết để mình sống còn và phát triển.
Vì vậy, mình trân quý những điều dễ thương gây xúc động đỉnh cao qua album mới của Thanh Hà – Phương Uyên. và đây cũng là chiếc lễ cưới mình cảm thấy tuyệt nhất (cho đến thời điểm này) trong năm 2022.
Chúc tình yêu trong trần gian sẽ luôn đẹp đẽ như vậy. (đừng ai nói là #thuởbanđầu, với Thanh Hà và Phương Uyên thì cái thuở ban đầu đó đã quá cũ càng rồi!)
linh
Chiếc ảnh mình thích nhất. Người này chỉ từng ở trong những giấc mơ của mình. Rồi không biết vũ trụ xoay vần kiểu gì lại gửi Thầy đến cho mình. Tụi mình có một task mới trong cuộc đời: giữ mãi nụ cười này cho nhau.
🎶🎶 Một chiếc album phát ra tiếng nhạc ạ 🎶🎶
❤️Anh ơi anh có hay
Vào ngày mà anh đến đây cho con tim em mang bao ngất ngây
Và thần Cupid đã ban cho em mũi tên tình yêu đắm say
Em đã yêu anh từ đây
Sau bao nhiêu nhớ thương
Từ lần đầu cho đến nay đã bao nhiêu lần con tim vấn vương
Và cuộc đời em bỗng nhiên sáng tươi huy hoàng ngỡ như thiên đường
Một giấc mơ không hoang đường
Nếu cuộc đời là một giấc mơ thì đó sẽ là giấc mơ đẹp nhất
Nếu cuộc đời là một giấc mơ thì đừng để em thức giấc
Để em mãi luôn ôm anh trong vòng tay
Nhẹ nhàng chiếc hôn yêu đương thật nồng say
Vì đời là giấc mơ nếu anh luôn ở đây ❤️
Photo: Cuội Hoa
Nhân vật: Ông Thầy và Bà Bác 😊
Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí, để sống sót
July 20, 2022Hôm nay chị em tôi gặp nhiều ca chậm phát triển tới khám.
Em hỏi tôi: “Sao mà chịu nổi chị ha!”
Tôi nói: “Lúc đầu, em sẽ không chấp nhận, không chịu nổi, nhưng sau đó tự nhiên sẽ chịu nổi.”
Có những người Mẹ đã #chịu_nổi không phải 10 năm, 20 năm, 30 năm, 40 năm, mà những 80 năm.
Họ chấp nhận làm Mẹ tới răng long đầu bạc.
Không phải họ không cần tự do, hạnh phúc.
Mà tự do, hạnh phúc là bông hoa đã héo đi khi khu rừng yêu thương phủ lấy toàn bộ trái tim – khối óc họ.
Những người Mẹ này họ không có hạnh phúc đâu.
Cao hơn cả hai chữ #hạnh_phúc rất lửng lơ, rất màu mè, đứa con đã trở thành #cục_thiền của họ, những người Mẹ này họ sẽ không khóc nhiều, không cười nhiều, họ giống như Mẹ Teresa – nhưng thay vì cứu vớt muôn vạn con người – họ cứu vớt đứa con xinh đẹp của mình.
Và sẽ may mắn hơn, nếu có người đàn ông cùng họ sẻ chia phần #thiền_định nọ, thế giới đã khác, cuộc sống đã khác, hà cớ gì cứ chỉ gọi Mẹ phải không, chữ Ba dễ phát âm ra hơn trăm lần.
Bạn không cần mủi lòng cho những Bà Mẹ Anh Hùng này đâu, bạn chỉ cần vỗ đùi họ cái đét, khen “Em giỏi lắm!” cho đã tâm can của bạn, rồi vuốt chân đứa nhỏ hiền lành – cười với con thật tươi, dù cả thế giới nói “không có phép nhiệm màu đâu”, Mẹ con vẫn tin là có, cho tới ngày bà ấy 80 tuổi.
Còn tin vào phép nhiệm màu, tự khắc người ta sẽ còn sinh khí. để sống sót.
#bsphuonglinh
ĐỨC DỤC
Tuy cấp 3, mình cũng là dân PTNKer đồ, nhưng mình ham chơi hơn ham học. Mình là dân đội tuyển Văn – đội tuyển này ngoài đọc sách, nghe bình thơ và viết Văn thì có làm gì khác đâu. Lúc mang phù hiệu 11 Văn và 12 Văn, mình chỉ làm Bí thư và viết Văn mà thôi.
Vậy nên mình không có nhu cầu học thêm các môn khác.
Kiểu tạo hoá xoay vần thế nào, cô sinh viên Văn khoa 18 tuổi rởm đời lại phẫn chí bỏ Văn chương mà đi theo con đường Y học. Sách giáo khoa cải cách sin thành cos, cos thành sin, tự luận sang trắc nghiệm…vậy làm sao để đậu đại học thêm lần nữa? Lại là đại học Y dược mới chịu.
Đường đời lắm nỗi trái ngang.
Câu chuyện còn nhiều hồi kịch tính, nhưng thôi cắt bỏ. Chủ yếu là trước khi vào Đại học Y dược, mình đã có 1 tháng học ở 218 Lý Tự Trọng. (Tại sao chỉ một tháng thì đó lại là một câu chuyện kịch tính khác. Đời dramaqueen là có thật!)
Trong 1 tháng vô cùng ngắn ngủi đó, mình đi học với tất cả trầm tư u uất của cô gái Văn chương chuyển hướng. Tất cả những gì mình học ở 218 trong một tháng ngắn ngủi đó, mình không còn nhớ gì, nhưng duy dáng hình và tiếng nói của vị hiệu trưởng trong một tiết học ĐỨC DỤC, lại còn mãi trong tim mình. Tới tận bây giờ, trong tất cả các giờ thảo luận với mentee, sinh viên, Ba Mẹ em bé, mình đều lặp lại những điều mình nhớ trong giờ Đức dục nọ.
Cô giáo nọ lạ lắm.
Có lẽ chưa bao giờ cô bé 18 tuổi lại thấy ngộ kỳ thời như vậy.
Ở một lớp học thêm hàng trăm con người chen chúc – những con người cầu thị sẽ có thêm con chữ để đậu đại học (bằng mọi giá) – lại có một tiết học Đức dục – một cô giáo tóc bạc phơ xuất hiện trong bộ áo dài nhung và nói chuyện Đạo đức ở trần gian.
Vậy mà tôi ngồi giữa trăm vạn con người không quen. Cô nói tới đâu, nước mắt tôi chảy ròng ròng tới đó. Khóc như thể mưa lũ của hết thảy Sài Gòn tập trung vào hai con mắt nhỏ xíu xiu.
Cô dạy về đạo làm con, về những điều Ba Mẹ Ông Bà đã giành tặng cho đứa con của họ – vô điều kiện.
Trần gian này dẫu có muôn điều xa hoa, danh lợi, tiền tài hay gì gì gì cao sang, vốn dĩ đứa trẻ sinh ra đời không được phép quên công ơn Cha Mẹ.
Nghe ra giáo điều ghê trong cái thời thế hiện đại, nhưng tôi cứ khóc, nước mắt tôi cứ chảy. Vì Cô không nói lời giáo điều, Cô đưa ra tất tần tật những gì thực tế nhất, những gì cụ thể nhất cho đứa trẻ 18 tuổi là tôi – thấy mình mang ơn sâu đậm biết bao Bà Nội mình, Cô 3 mình và Mẹ mình.
“Các con cao bao nhiêu là tiền và vàng để nuôi các con chất cao bấy nhiêu đó.”
Từ hồi làm công việc với những người làm Cha, làm Mẹ, tôi hiểu hơn nữa, hơn hơn nữa những đầu tư kỳ lạ mà những người làm Cha làm Mẹ nọ giành cho đứa con của mình. Thật sự vô – điều – kiện.
Và hôm qua hay tin Cô qua đời.
Tôi – một người không gắn bó, nhưng chịu ơn Cô một tiết học Đức dục rất cao sang – cao ở trí tuệ và sang ở nhân cách.
Đó là Cô Đàm Lê Đức – cố hiệu trưởng của trung tâm 218 Lý Tự Trọng – người mà có lẽ mỗi năm dăm ba bảy lần, tôi và chồng sắp cưới sẽ luôn nhắc về với tất cả lòng tôn kính.
Mong Cô bình yên về với trời cao, với sự tiễn đưa của hơn trăm vạn học trò trên khắp trần gian này.
Có một đoạn đường rất nhiều xe và mưa rơi từ Bệnh viện Đại học Y dược về Phòng khám vườn của Bác sỹ Linh ở Thủ Đức.
Bác sỹ Linh nương nhờ một khoảnh vườn của Nội để tiếp các bạn nhỏ từ những nơi gần đến những nơi xa – tới chơi, khóc la, cười giỡn, hò hét.
Ai hỏi động lực nào để cứ mãi đi những đoạn đường 20 cây số từ hồi học cấp 3 cho tới đại học rồi đi làm…thì câu trả lời chắc là vì sinh ra ở một vì – sao – có – chân – đi.
Đã mải miết đi rồi trở về như vậy trong suốt hơn 15 năm cuộc đời.
Các con cứ tới chơi Bà Nội Bác Linh sẽ siêu vui vẻ tiếp chuyện xếp chỗ, Mẹ Bác Linh cân đo cho và Cô Ba Bác Linh ngồi trong phòng xem camera ngoài sân sẽ cười an lòng vì trẻ đến nhà là may mắn đến.
Nhà của Bác Linh mấy chục năm nay vắng bóng trẻ con. Ba bà già đã nương tựa nhau mà sống, hai thằng trẻ thì chạy dài ra khỏi gia đình trong cuộc đua trí thức.
Phòng khám vườn của Bác sỹ Linh ở tít tắp đâu ở ngoại ô thành phố – vì đó là nơi có các con chờ, những người bạn ấu thơ tại thành phố Thủ Đức chờ khám cho con tụi nó, và những người phụ nữ trong gia đình cũng mòn mỏi đợi chờ.
Một tháng nữa nhà cổ trăm năm của Nội Bác Linh sẽ đèn hoa rực rỡ nhen. Đám hỏi Bác Linh đó. Bé yêu nào muốn có mặt cứ đến chơi, hổng khám bệnh mà mang vía tốt lành đến nha. Tiếp hết ❤️❤️❤️
Nhà cổ trăm năm sẽ đèn hoa rực rỡ.
trong 30 ngày nữa.
#bsphuonglinh
P/S: tối mai có chiếc lai xì trym gì hoành tráng lắm á, mọi người đón xem nha ❤️❤️❤️ (trên Vnexpress nha 🎟)
Thổn thức ta nhìn nhau, hẹn ước cho ngày sau
Trọn đời mình bên nhau, nhé em, tình yêu.
“Ngày xưa em bé, đã ước mơ gì?
Còn anh mơ ước sẽ được bay xa
Đến những cánh đồng, đến những mặt hồ, tận nơi cuối trời”
Đây là người đàn ông đầu tiên mình gặp trong đời rất khẳng khái không thích Trịnh – không hiểu Trịnh.
Tối dắt díu nhau đi nghe acoustic, quán gốc Đà Lạt, nhạc đậm Đà Lạt, với Trịnh, với Lê Uyên Phương, Anh cũng ngồi tĩnh lặng lắng nghe, rồi bảo sao siêu hình quá, như một chuyên đề tình – yêu – cao – cấp, mà người mới học vỡ – lòng như Anh, không tài nào cảm được.
Nào là “tim lăn trên đường mòn”, nào là “giọt máu cuồng điên”, nào là “có một dòng sông đã qua đời”, rồi có cả “vũng lầy của chúng ta” còn “vùi sâu, vùi sâu”.
Tình yêu có lúc nào êm ả và hiền lành không em?
Chắc có!
Đó là khi em nhìn thấy Anh, rất tĩnh lặng giữa muôn thiên biến vạn hoá của những cuộc ngang tàng trong đời sống. Vì sự tĩnh lặng của Anh mà những động đậy cao trào của tình yêu cũng thành dòng suối chảy rất êm, mát ngọt. Thú đau thương của loài người xin hãy chừa tên Anh ra. Và chừa thêm một chiếc tên của người mê đắm Anh. Vì Anh, cô ấy sẽ không còn chèo kéo những cơn buồn đến đáng thương. Vì yêu hơi ấm của Anh, cô ấy nguyện sẽ không làm Anh đau, Anh khổ, Anh buồn, hay phải học thêm bất kỳ chuyên đề nào từ lớp học tình yêu cao cấp.
Chúng mình cứ yêu nhau như những đứa trẻ vậy.
Một chiếc ảnh mơ màng trên nền màu mint mà mình yêu quý
May 31, 2022Một chiếc ảnh mơ màng trên nền màu mint mà mình yêu quý.
Mình thích nhiều màu: tím, hồng, mint, peach, xanh da trời, trắng, nâu… chắc gần hết cái bảng màu rồi. Miễn sao phối lại với nhau thật sinh động và thật đẹp.
Mình dạo này được khen “gầy” nhiều mà mình vui như trẩy hội.
Ngoài trời cứ làm mưa, tụi con nít thì cứ khò khè. Chuyện mơ màng trong mùa mưa chắc là sẽ bị dèm pha lắm. Nhưng mình đã quá nỗ lực làm việc, tự mình biết nè, chồng sắp cưới mình biết nè, team mình biết nè, gia đình mình cũng biết luôn. Nên một chút mơ màng thường trực của mình có sá gì.
Hồi đó mình hay lo toan cho thế giới lắm. Tự dưng mình bớt lo rồi, mình thấy nên bồi đắp cho sự an yên của tâm tánh. May ra mới có được hạnh phúc phải khum?
Hehe 🙈🙈
(dạo này mình hay hehe giống ông Thầy nhà mình – cục zen của mình – người cho mình hạnh phúc từ đầu năm tới giờ chưa nguôi)
Đôi dòng miên man với chiếc hình áo blouse – cho – người – ta – không – quên – mình – là – bác – sỹ 😄😄