Tối qua Bon lên chơi nhà Bác Linh, khoe hôm nay con thăm trường, mai con đi học, có vẻ hào hứng ghê nơi.
Sáng nay Mẹ Bon gửi Bác Linh chiếc ảnh con đi học, vẫn khóc thảm thiết từ lúc Mẹ quay lưng đi, tới tận mấy tiếng đồng hồ sau.
“Ngày đầu tiên đi học, em mắt ướt lệ nhoà” là có thật mọi người ạ.
Anh em nhà Bon gắn bó với Bác Linh từ lúc mới đẻ. Bon chó con hợp tuổi Bác Linh lắm nhen. Thương nhứt là cái khúc Bon kiu “Bác Linh nhìn con nè!” rồi quẫy như thể #hôm_nay_là_thứ_7. Mẹ Bon có giao kèo với Bon chuyện đi học rồi, đồng ý rồi, nhưng giờ chót xa mẹ thì vẫn “lật kèo”, thấy thương nhất cái khúc Bon ra ngồi tâm sự với Cô hiệu trưởng An Ho (Chúng mình già thật sự rồi đồng bọn ạ! ). Cô hiệu trưởng chắc đang kể hồi xưa Cô ngồi bàn đầu cùng hàng với Ba của Bon, Bác Linh ngồi ngay sau lưng .
Ba Mẹ hay hỏi Bác Linh là đi học ở độ tuổi nào thì ổn?
Theo luật pháp Việt Nam, trường mẫu giáo được phép nhận trẻ từ 3-6 tuổi.
Vậy ở giai đoạn sớm hơn thì có cần đưa trẻ tới trường không?
Xin một lời ý kiến của quý phụ huynh nhân ngày trung thu để sắp tới bác Linh mạn phép mời một (số) nhà giáo dục uy tín cùng góp mặt chia sẻ với quý phụ huynh nha.
Chúc trung thu vui vẻ vẹn đầy!!
Nhiều khi thấy thời gian nó dã man lắm mọi người ạ,
không ai đuổi bắt mà cứ hối hả chạy.
Niềm vui của mình kể ra cũng không có gì cao sang, chứng kiến các con lớn lên mà thấy vui vô hạn độ.
Ba má các con thì thành bạn đồng hành, người thì làm bánh cho ăn, người thì xây nhà cho ở, người thì gửi sổ, gửi áo mưa cho dùng, khẩu trang chưa bao giờ thiếu, chủ xị dẫn độ đi du lịch, còn có người “đòi” cho bác Linh mượn tiền làm đám cưới, … , vui thiệt sự.
Nuôi con có lúc vui lúc khổ,
Vui thì sẻ chia, khổ thì thở than.
Làm bác sỹ cũng vậy,
vui thì đem khoe, khổ thì khóc ròng ròng.
Cứ rất con người như vậy cho an ổn tâm can.
#bsphuonglinh#đàncon
Đừng quên có 1 livestream hoành tráng tối thứ 7 với sự góp mặt của 2 nhân vật đặc biệt, sẽ sớm được bật mí nha mọi người!
Chắc phải viết vội vài lời
Cảm ơn Việt Vũ đã gửi chiếc thiệp xinh yêu cho chị đến chơi với các em xương thuỷ tinh và Bé khoẻ bé ngoan của chúng mình.
Cả buổi toàn há miệng nhìn biệt đội áo vàng chạy chương trình Trung thu một cách không thể hoành tráng hơn.
Đám nhỏ la hét át luôn cả tiếng loa, bằng tất cả sự hào hứng.
Tôi thật sự đã già rồi các mẹ ạ.
Các mẹ bảo năng lượng tôi dồi dào, chứ sự thiệt là không bằng 1/10 năng lượng của những người trẻ tuổi này.
Nhìn những bạn nhỏ của ngày xưa, rất xưa, giờ đã quên tôi mất rồi, đổi từ “chị” sang “cô” cũng gọn ơ như một giấc mơ…
Tôi già đi,nhưng các con vẫn y như vậy,
vẫn y như 7 năm về trước,có khác chăng
là nhiều vết mổ hơn, nhiều những lần băng bó hơn,
còn tâm hồn mãi mãi là những đứa trẻ ngày xưa, tôi cùng hò hét…
Ôi chao Hoài Thương bây giờ biết đọc rồi, ngồi đọc cho tôi nghe 1 lượt danh sách các từ trong giải đố,
kỳ diệu thật sự…
hẹn một ngày không mưa,
tôi kể câu chuyện kỳ diệu mà ngày hôm nay tôi nhìn thấy,
tình yêu thương đó mọi người,
không màu không vịnhưng ngọt ngào và có khả năng xoa dịu tới rợn người,
không có món thuốc nào tuyệt vời hơn tình yêu thương đâu.
Tin tôi đi,
tôi sẽ chứng minh cho bạn thấy,
bằng khoa học,
bằng những con số.
#bsphuonglinh#trungthu#bekhoebengoan
Mẹ em bé nhắn vào nhóm “Các mẹ ơi, em muốn cắt tóc ngắn để chăm con cho dễ, có ai có ý muốn giống em không, ngắn như bác Linh ấy.”
…
Cứ sống lâu trên đời rồi thì chuyện gì cũng gặp,
bỗng một ngày #tóc_ngắn thành #kiểu_mẫu của bác Linh
…
Ba em bé Coca vẽ logo cho bác Linh cũng vẽ tóc ngắn như một nét nhận diện.
…
nhưng có một sự thiệt là Linh đã có hơn 20 năm #tóc_dài.
…
Hồi nhỏ mấy đứa bạn hay kiu Linh là #công_tử_Tàu, tóc siêu dài tết thành 1 bím loe ngoe sau đít,
Linh thích cảm giác tối nằm dài trên phản, thả tóc dài lũ rũ xuống đất, tóc mà dài chạm đất thì sướng rơn thiên hạ ơi!
…
Mẹ em bé thật ra chắc cũng hông phải thấy #tóc_ngắn_bác_Linh có gì xinh xẻo, mà là vì bảo thấy con nằm trên giường bệnh, chuẩn bị vào cuộc mổ, thấy nặng trĩu quả đầu
…
Con ra khỏi phòng mổ là mẹ muốn đi cắt tóc ngay và luôn…như một kiểu rũ bỏ hồng trần phất phơ những khổ đau không thành tiếng thành lời, cứ réo rắt trong cội tâm.
…
Ngày mà Linh xuống tóc, để có mái tóc ngắn bền vững như hiện nay,
Linh đã khóc như mưa,nước mắt đổ vùi xuống như tận thế,
lúc đó Linh cảm thấy cần phải trút bỏ một thứ gì đó trên cơ thể mình, cắt lìa đi, mới hòng tìm lại sự thảnh thơi trong tâm hồn mình.Khi nhớ lại, mình chợt hiểu ra cảm giác của người mẹ ấy.
…
Nếu nặng đầu quá, bạn cứ xuống tóc,một hành động thực tế cho việc buông bỏ,
hơn thế nữa,
hãy để những tiếc nuối khi lỡ xuống tóc, biến thành phép màu cho những bệnh nhân ung thư nha,
phép màu dễ tạo ra vô cùng có phải không?
Bạn có thể tặng tóc tại Mạng Lưới Ung Thư Vú Việt Nam – Breast Cancer Network Vietnam
Chúc mừng các bạn nhập hội tóc ngắn
#hairforcancer#bsphuonglinh#filmphoto
Ở đây có nhận chữa #táo_bón cho con, với điều kiện cần số 1: Ba Mẹ phải kiên trì.
Tôi cứ phải khẳng định tới lui là tôi hổng có thích drama hoá.
Tôi chỉ đang tả lại một hình ảnh … nếu đang ăn cơm hay đang ăn ngon ngon gì đó thì thôi đừng đọc nữa nhen.
Thụt tháo chưa bao giờ là một câu chuyện vui.
Nếu ai đã từng kinh qua hay tận mắt chứng kiến cảnh tượng nọ, kể cũng có chút … hãi hùng trong sâu tận ruột gan.
Và,
tôi sắp tả cho bạn một căn phòng.
Căn phòng có tên là phòng thụt tháo.
Căn phòng rộng tầm 10m2 theo đúng tiêu chuẩn y khoa,
kín như bưng,
Trong phòng có 1 tủ inox đựng dụng cụ đặt sát vách tường, 1 chiếc quạt trần,
Ở giữa căn phòng là 1 “chiếc giường”
Vì sao tôi lại phải bỏ vào ngoặc kép,
vì thụt tháo thì trong tư thế nằm nghiêng,
tất nhiên phải là một chiếc giường, kg thể là chiếc bàn ngồi….
nhưng ngặt một nỗi sau khi được kích thích đi tiêu, cũng phải có chỗ để làm bàn ngồi nếu cần,
vì vậy một vị kiến trúc sư vĩ đại nào đó đã phát minh ra một chiếc giường thụt tháo rất rất rất … vĩ đại.
Chiếc giường được lát bằng gạch hoa cương sẫm màu để đảm bảo độ sạch sẽ của công tác thụt tháo.
lạnh ngắt.
2/3 là mặt phẳng như một chiếc giường thông thường.
lạnh ngắt.
1/3 còn lại thiết kế như bàn ngồi có vòi nước để sử dụng trong quá trình thụt tháo.
lạnh ngắt.
Tóm lại, đó là một bệ cao, mặt trên lát gạch hoa cương sẫm màu, hơi trũng thấp xuống, có gờ cạnh bên để nắm vào cho vững.
lạnh ngắt, trong căn phòng tầm 10m2, vừa mở cửa đẩy vào, tôi rợn nhẹ sống lưng.
Vậy mà con trẻ đã nằm đó, ngày này qua tháng nọ,
cô bé lần đầu tiên tự đi tiêu được sau quần quật 3 tháng ròng cứ thụt rồi tháo vừa cười vừa khóc với tôi “bác ơi con đi được rồi”
nó nói nhỏ xíu mà nghe đau lòng kinh khủng khiếp, có vui nhưng có chút ngờ vực, không biết có lại được như hôm nay…
Ta bảo nhập mà không xuất là một nỗi đau không thể bỏ qua,
nếu chúng ta cứ bỏ qua,
một ngày chứng kiến cảnh con mình nằm trên chiếc giường đá, kể cũng là một “thất bại” của người làm cha mẹ.
Tôi vẫn thường nói là thích năn nỉ bệnh nhân,
năn nỉ họ ngay từ đầu cần ngăn chặn những điều không hay sẽ có thể xảy ra,
năn nỉ họ tìm hiểu vấn đề của con mình, nếu không phải bệnh gì hiếm hay trầm kha, thì Ba Mẹ hoàn toàn có thể giúp con mà không cần tới bàn tay nhiệm màu nào khác.
giúp sao ấy hả?
kiên trì.
kiên trì. kiên trì.
kiên trì. kiên trì. kiên trì.
không gì quý giá hơn #thói_quen_đi_tiêu tốt Ba Mẹ nhé.
đó là bài thuốc lớn nhất và quan trọng nhất đối với vấn đề này.
Chúc mừng các con đã có Ba Mẹ kiên trì và sẵn sàng dành thời gian cho con.
#bsphuonglinh
“HÃY LẮNG NGHE CÁC BÀ MẸ.
CÁC BÀ ẤY LUÔN CÓ LÝ.”
“Ở ngoài đời” tôi là người không thích lắng nghe nha quý vị. Thường những người yêu thương tôi sẽ nghe tôi nói nhiều hơn.
“Ở trong phòng khám” thì tôi lại thích hỏi và lắng nghe hơn. Mỗi lần tôi nói quá nhiều, tôi lại hỏi ngược “nghe kịp không? bác có nói nhanh quá không?”
Hồi xửa hồi xưa ngồi khám phòng khám sơ sinh 1 ngày 80 bệnh, trưa khám trẻ mới sinh 20 con, trước sau 100 con/ ngày. Chiều tan ca, tôi không nhấc nổi hàm. Quý vị cứ thử chia một ngày làm tầm 10 tiếng, vị chi 600 phút, chia 100 con nghĩa là khoảng 6 phút cho 1 bạn, chưa kể thời gian lấy hơi hay uống nước.
6 phút.
nhiệm vụ bất khả thi.
Sau ngần ấy năm, tôi nhớ lại những ngày cũ mà thấy mốc meo, làm sao có thể khám 1 đứa trẻ trong 6 phút, làm sao mà làm được như vậy?
Dựa vào kiến thức của bản thân học được và từ người thầy 30 năm kinh nghiệm, và những hiểu hiện rất “sách giáo khoa” của đứa trẻ, bà bác sỹ non choẹt đã xử lý 1 ca trong 6 phút, nói như một cái máy, bắn tằng tằng tằng tới mức là tôi nghĩ nếu mẹ nào còn theo bác tới ngày hôm nay vẫn không thể quên sự réo rắt trong cung đàn của bà bác sỹ. Và 6 phút thì có thể nói gì ngoài #không_sao_đâu Sau tất cả,
hiện tại, bà bác sỹ sà từ trên bàn khám xuống đất ngồi tỉ tê với các mẹ các ba.
tôi cứ bảo họ kể câu chuyện của họ, kể 24 tiếng của họ và con,
và tôi nghe họ nói nhiều hơn tôi nói,
#Không_có_gì thì sao họ lại mang con đi khám?!?
Tôi nhận ra mỗi gia đình có một câu chuyện.
Tôi không thể áp một toa thuốc vô tri cho mọi trường hợp.
Tôi không thể áp một công thức hoàn hảo nhất nhất theo sách vở cho mọi gia đình.
Lý thuyết mãi mãi là màu xám.
Tôi đã phải uyển chuyển thay đổi từng toa thuốc của mình,
tôi đã phải đi tìm lời giải cho một bài toán có quá nhiều đáp án,
tôi thấy mình cứ mỗi ngày một giàu có …. giàu có những câu chuyện kể.
Tôi có tập hợp 1001 lời than của các bà mẹ,
có 1002 tập nhật ký nuôi con,
có 1003 lời sẻ chia mừng rỡ “bác ơi hôm nay con em chịu ăn rồi” “bác ơi hôm nay con em ị rồi” “bác ơi hôm nay em có sữa…”
và tôi có 1004 đứa con,
2008 người bạn,
2008 gia đình con con…
Tôi chợt nhận ra mèo Kitty vì sao lại nổi tiếng,
vì Kitty không có miệng.
#bsphuonglinh
Viết tựa đề này là vì tôi không biết quý vị đàn ông có những cảm xúc này hay không, nhưng tôi biết chị em phụ nữ nào nếu sinh vào cung Bọ Cạp giống tôi … thì sẽ thường như thế này.
Thường thấy mình đơn côi lạc lõng giữa phố phường đông đúc.
Chợt một hôm lang thang giữa gió, giữa phố chiều tan tầm, bất giác nghe cô đơn chòng chàng trong khoé mắt… bất kể chị em dù độc thân, có gia đình rồi hay đã có mấy con…
đều có những khi như vậy.
Nói ra có vẻ hơi viễn tưởng,
nhưng nhiều khi chỉ cần đọc 1 dòng tin nhắn,
tôi cũng nhận ra, ở phía bên kia, người phụ nữ nọ đang #cô_đơn đến dường nào.
Phụ nữ ngộ nghĩnh lắm,
đôi khi xung quanh lắm người, vẫn cứ thấy đơn côi.
đôi khi những chộn rộn xô bồ cứ thét gào quanh lỗ nhĩ, vẫn cứ thấy ơ hay sao có mỗi một mình mình,có vẻ tinh cầu này đang chỉ có vỏn vẹn một linh hồn nhỏ,
không cần ai chèn ép,
vẫn cứ co rúm lại.
Sự cô đơn ấy mà,
đối với một số người là một đỉnh cao của tận hưởng, được làm mọi điều mình thích, không rào cản,
nhưng đối với một số người lại giống như liều thuốc độc, nỗi bơ vơ tạt vội vã vào tấc lòng như hong đến cạn khô nước mắt.
cồn cào và đắng.
thế là người phụ nữ bắt đầu reo hò gọi về ký ức, hòng chắp vá lại những lỗ hổng trong quả tim mình.
thế là người phụ nữ đi tìm sự cảm thông, tôi không nói nhiều, tôi cũng chẳng cần ai hiểu, nhưng tôi nhất định phải bộc lộ ra rằng, tôi có điều muốn nói, … đơn giản vì … tôi muốn giải thoát khỏi sự đơn độc này.chỉ cần một cái #seen cũng đượcchỉ cần một cái cũng đànhđó là nhu cầu thiết yếu của một linh hồn đơn độc nhưng không muốn bị đầu độc bởi chính bản thân mình.Bạn bè tôi hay nói tôi nhiều chữ.
Có những lúc như bây giờ chữ nó trào ra ở đầu ngón tay, nếu không bấm xuống, sẽ tức anh ách ở lồng ngực, rồi sinh khó tiêu, rồi sinh đau bao tử.
Và thiệt sự tôi chẳng muốn tự đầu độc mình.
nêntôi phải viết ra thôi.
Phụ nữ ấy mà,
luôn có nhu cầu chia sẻ,
bạn biết không,
khi phụ nữ bắt nhịp được với một chiếc áo thích ơi là thích, hay một món dụng cụ nhà bếp cực cực cực tuyệt vời, lúc đó, họ được sẻ chia lòng yêu cuộc sống với món hàng vô tri nhưng chứa đầy ẩn ý của nhà sản xuất.
hoá ra trên đời này, phàm thứ gì do con người tạo ra, vốn tuyệt nhiên không vô tri.
Và chúng ta tạo ra những thứ không vô tri để có thể san sẻ cùng mình những nhu cầu thiết yếu rất con người.
Tóm lại, tôi là phụ nữ, rất con người và cực kỳ cô đơn.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto
Mỗi lần mưa tầm tã, mình lại nằm nhà (thuê) order ít đồ ăn từ Grab hay Now.
Mỗi lần mưa tầm tã,
thấy những người đàn ông dạn dày sương gió, mừng rỡ vì tờ 5.000 đồng tiền giấy cotton được khách cho thêm,
mình lại tự hỏi,
cơn mưa này bao giờ sẽ dứt.
Cô em bác sỹ cười nhẹ bảo với mình: “Chị ơi lương thấp quá, không đủ cho em nuôi con?”
Rồi nó không nói gì thêm.
Mình nhớ hồi mình còn nhỏ, những ngày mưa tầm tã,
mẹ bỏ 2 chị em mình ở một quán ven đường,
hình như xe bị hư,
mẹ phải đẩy bộ xe trong mưa đi tìm chỗ vá.
2 chị em mình đứng trước cơn mưa tầm tã,
đứa nhỏ khóc la,càng khóc bà bán chuối cạnh bên càng chọc ghẹo “mẹ bây bỏ tụi bây rồi!”
nhớ như in.
thằng em càng réo lên inh ỏi.
mình nắm tay nó mà cắn răng cắn lợi, nước mắt trào đỏ hoe nhưng tuyệt nhiên không bật thành lời.
ruột gan cào xé như nước mưa xới tung mặt đất.
Rồi rất lâu sau,
mẹ cũng quay trở lại,
đón 2 chị em về nhà,
trong cơn mưa tầm tã.
Cuộc đời thằng em trai mình có mấy mụ đàn bà.
bà nội, bà cô, bà mẹ và bà chị.
nó lớn lên gồng mình để trở thành một người đàn ông.
Ngó vào một đám đàn bà,
người ta hay xuýt xoa lắm điều lắm kiểu,
riêng nhà mình giống như bài toán kì dị,
dù cho có mưa tầm tã,
vẫn có mái che đầu,d
ù có cuồng phong bão táp,
một đám đàn bà vẫn khai sinh ra được 2 bác sỹ không thiếu ăn thiếu mặc một ngày nào,chữ chất đầy đầu, tình đắp đầu tim.
mình có hỏi nhẹ bà nội mình:”Sao giỏi nuôi tụi con?”
nội nói:
“1 đồng bạc chẻ ra cũng đủ ăn nếu biết vun vén.”
Có một hôm trời mưa tầm tã,
đi khám bệnh cho một em bé trong mẫu nghiên cứu
ở rất sâu rất xa trong một xóm trọ nghèo.
ông bố thợ hồ dúi vào tay tôi 50.000, bảo gửi tiền xăng cho bác sỹ đi xa.
người mình lạ lắm,
5.000 đồng kiếm được trong mưa mới quý hoá vô vàn, nhưng 50.000 móc ra gọn lỏn dễ ợt cho bà bác sỹ.
tôi xách cân xách giỏ đi ra,
bảo cất đi, mua đồ ăn cho mẹ em bé,
“bác không cần gì, ráng nuôi con trở thành bác sỹ cho ba mẹ được nhờ heng”
“Sao em nuôi nổi con em thành bác sỹ?”
Tôi lại cười “Bác đi ăn học xưa nay không tốn một đồng của bà nội, có chăng bà nội bác nuôi ăn thôi.”
Tôi thấy ông bố cười nhìn con của mình.
Tất nhiên bà nội không chỉ nuôi tôi ăn, bà nội cho tôi áo quần, giày dép, những món đồ chơi không thua kém bất kỳ ai.
từ 1 đồng mà bà vun vén được.
Chị em tôi đã rất giàu có … như thế đó.
#nhật_ký_ngày_mưa#bsphuonglinh
Em của bsphuonglinh là bstrungluan
Hàng phía trên chắc nhiều người cùng tuổi với mình cũng có.
Hàng phía dưới thì ngôi sao có mặt Bác Hồ chỉ có mỗi mình có (tại vì năm đó chỉ có 1 học sinh trung học phổ thông duy nhất được tặng) – năm đó mình đi nhận giải thưởng cùng đợt với Thuý Hoa hướng dương nếu ai còn nhớ.
Năm đó, gặp Thuý, mình 17 tuổi.
Hồi 17 tuổi, profile của mình cũng rực rỡ huy hoàng lắm, mới được chọn đứng ngang hàng với Thuý – người được toàn xã hội biết đến và trân quý. (bây giờ nhớ lại mình cũng hổng nhớ vì sao mình được chọn )
Có những ngày mưa tầm tã,
về nhà, định cất một món kỷ niệm vào tủ thì thấy mấy thứ này rơi ra.
phì cười nhẹ vì tuổi thơ đi qua rộn rã, vội vàng hơn cả một bài nhạc rap.
Thời gian ấy mà,
chẳng ai rượt đuổi nhưng cứ cắm đầu chạy đi.
Ký ức vốn có màu đỏ xác pháo,
nổ tưng bừng trong một khoảnh khắcrồi rơi vương vãi đâu đó trong không gian.
Nghe đồn hôm nay bên Mỹ người ta làm lễ tưởng niệm,
về một ký ức nào đó.
Hôm nay tôi cũng tưởng niệm,
cho tuổi thơ của mình.
#tuổithanhxuâncủatôi#11September
Thiệt sự là cả tuần nay trong lòng cực kỳ rỗng rãng.
không muốn cựa quậy,
không muốn nghĩ suy,
không muốn bất cứ điều gì.
Thì ra cũng có lúc con người ta rơi vào trạng thái #vô_vi.
Ùa vào bệnh viện, thấy một đống con … kinh hồn bạt vía, quần từ chiều giờ mới ngồi bấm lung tung. Thế là hết vô vi.
Mấy đứa nhỏ luôn làm mình bận lòng.
Nhiều khi mình ghét 3 chữ #không_sao_đâu.
Người bệnh chỉ chờ bác sỹ nói 2 chữ “bình thường” là mừng vỡ làng…
nói 3 chữ “không sao đâu” là như giũ bỏ được một gánh đá đè nặng trên vai…
Vậy nên nhiều khi thấy bớt biết cái này cái kia lại là chuyện hay, khi người ta #vô_tri, mọi thứ đều trở nên đơn giản.
Chữ “tri” hay lắm, có nhiều nghĩa lắm, chỉ xin nói vài nghĩa mà mình tâm đắc và có mối liên quan tới bài viết này.
Trong Luận Ngữ có câu như vầy: “Ngô hữu tri hồ tai?
Vô tri dã. Hữu bỉ phu vấn ư ngã, không không như dã; ngã khấu kì lưỡng đoan nhi kiệt yên”, tạm dịch (một cách nông cạn) như sau: “Ta có kiến thức rộng ư ? Không có kiến thức rộng. Có người tầm thường hỏi ta (một điều), ta không biết gì cả; ta chỉ ngẫm đầu đuôi sự việc mà hiểu ra tất cả.”
Nghe có vẻ cực kỳ #academic, nhưng mà không phải đâu, tôi trích dẫn câu này chỉ để muốn nói nghĩa của chữ “tri” ở đây là kiến thức, học vấn. Và câu này trong Luận ngữ thì quá hay để thay tấc lòng rỗng rãng của mình. Ai hiểu tấc lòng của Linh thì xin để lại phần bình luận một quả tim nhấp nháy .
Nghĩa thứ hai của chữ “tri” là ý thức, cảm giác.
Tuyệt vời.
một chữ mà đa nghĩa đa sắc thái.
Bởi làm người vô tri, phải chăng là sướng thật sự.
Sẽ chỉ giống như cây cỏ, gió lướt qua thì lung lay, mưa xối xả sẽ bật gốc.
Sẽ giống như loài phàm phu, không có kiến thức, không có học vấn mà nằm ườn chờ sung rụng. (kiến thức hay học vấn ở đây không phải chỉ có được từ trường học, người nông dân có kiến thức vẫn là người kỳ tài)
Hôm nay nói chuyện thâm sâu, thiệt nhức cái đầu.
nhưng chưa hôm nào như hôm nay, thấy nhớ những ngày ngồi viết tay Luận ngữ, thấy ông bà thuở đời trước sống tình nghĩa, có trước có sau vô vàn.
Photo: một chiếc ảnh film – người con gái “cầu tri” với loài hoang dã.
#fimphoto