Hôm nay mình đọc confession của 1 em sinh viên Đại học Y dược mà mình cười lăn lộn, rồi thấy thương mấy đứa nhỏ vô cùng tận.
Cười là tại vì giọng văn dễ thương vô hạn độ.
Thấy thương là tại vì ai cũng có quyền được nói lên ý kiến của mình … mà phải ẩn danh dưới một cái confession âu cũng là một nỗi khổ tâm.
Xưa giờ thề luôn chưa bao giờ viết confession.
Nghe thiên hạ đồn đại mình cũng nhận được vài cái confession viết cho mình. Mình được cái nghĩ gì nói đó, ruột để ngoài da, chữ tuôn như thác đổ nếu có điều muốn nói, mà mình nói thì mình phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình chứ, tánh … cũng hơi kỳ.
Vì tánh kỳ mà viết ra một cái nghiên cứu … hơi bị tốn …. xăng.
Thầy Cô bạn bè hội đồng chuyên môn hội đồng Y Đức ai cũng bảo: sung quá, bớt bớt lại … mọi người sợ mình làm không nổi, mà có khi mình làm không nổi thiệt … vì dịch bệnh hoành hành quá có ngăn bước chân mình trên con đường bỉ cực này hơm?
Tương lai sẽ trả lời.
Hiện giờ Linh ổn nha.
Bao xa Linh cũng đi.
Miễn các con vui và Mẹ vui.
Linh chấp hết.
Mấy con Cô Cô gì gì tránh Linh xa ra nha.
Để Linh hoàn thành điều Linh cần hoàn thành.
Đơn giản để tốt nghiệp thạc sỹ.
Và không đơn giản để làm thay đổi văn hoá nuôi con của người Việt Nam này…
Cố lên Linh.
Cố lên!!!
#bsphuonglinh
Bao giờ mới được hít thở khí trời trong veo
Sài Gòn những ngày bưng bít
Mặt mày bưng bít
Hơi thở bưng bít
Con người bưng bít (vì khẩu trang)
Lại nhớ mong một cái hít thật sâu, thật dài
Để cởi mở ra
Để thành thật ra
Để lớn khôn ra
Sài Gòn những ngày nóng vỡ lòng
Mừng vì không phải nơi sinh sôi của chủng loài kinh-hồn-kinhTủi vì không phải nơi sinh sôi của ngọt lành, mát dịu, của những cái hít sâu-dài-sâuSài Gòn sẽ lại vắng người
Như mùng 1 TếtTôi rồ xe chạy vút đi trực, rồi chạy vút về nhà
Đoạn đường 20 cây số
Rồi đùng-đoàng-đùng, họ đụng xe tôi tan-tành-tan
Hoá ra vắng vẻ cũng không phải là điềm lành cho mọi sự vi vu
Vắng vẻ là bức màn bưng bít cho những nỗi lo sống vội
một Sài Gòn bít-bùng-bít.
Sài Gòn mùa dịch tháng 03/2020Film Photo: một ngày trước Tết một năm không có dịch ở xứ trong veo.
#withoutmyblouse
#filmphoto
Mỗi người đều có một địa ngục của riêng mình thỉnh thoảng thả trôi vào đó,hoặc bị thế lực vô hình đẩy vào đó.
Hỗn mang.
Mạng xã hội thỉnh thoảng trở thành địa ngục của đôi mắt
tôi thấy mình thả trôi trong vô biên độc địa
tôi thấy thế giới oằn mình trong phê phán trong thê lương
Bi kịch của thời đại.
Rồi cả cuộc đời thực
Ai cũng lo toan
và giãy giụa trong hỗn mang
Câu hỏi của bạn hôm nay là gì?
– 8/3 có quà chưa?
– Sữa hôm nay có đủ cho con bú không?
– Con hôm nay sao chưa đi ị?
– Mì gói ngoài siêu thị còn không?
– Ở nhà hay ra đường?
– Đi học hay nghỉ học?
– Bao giờ có tiền?
– Bao giờ có chồng?…
Cứ hỏi cứ quanh co rồi thấy địa ngục vây quanh
Bạn cứ sống trong địa ngục của bạn, nếu muốn
Đừng lôi kẻ khác vào.
Riêng tôi sống luôn tích cực và tràn đầy năng lượng,
Địa ngục của tôi vốn đã đem chôn sâu dưới ba tấc đất
Tôi chỉ vô hình bị dẫn dụ vào địa ngục của bạn.
Tôi sẽ trồi ra khỏi vòng vây đó
Nếu bạn cho phép, tôi sẽ kéo bạn ra.
Bạn chọn ở lại,
Chúc mừng, hỗn mang sẽ cho bạn thêm bề dày kinh nghiệm để sống buồn.
Tôi không còn buồn.
#withoutmyblouse
#filmphoto
Chuyện là mình hay đòi các Mẹ kết quả tầm soát sơ sinh của em bé (vì nó thật sự quan trọng và chắc mình sẽ có bài viết dài hơn về vấn đề này), nhưng đây là trang cá nhân nên mình đang chia sẻ về một quan điểm cực kỳ cá nhân thôi về #sự_đồng_bộ.
Sau khi đòi, Mẹ nào cung cấp được kết quả cho mình, thật sự mừng hết lớn.
Nhưng số này rất ít. Số khác hoặc không có do em bé sau sinh không được làm, hoặc do được tư vấn làm những gói siêu cao cấp nhưng đọc kết quả hoang mang cực độ và trong khoảnh khắc hoang mang đó, không biết xử lý tiếp thế nào cho hợp lý.
Trường y dạy nhiều người.
Nghề dạy nhiều người.
Gặp gỡ những người Thầy chính tông cầm tay chỉ việc âu cũng là điều may mắn của mỗi cá nhân.
Đến cuối cùng thì không có sự đồng bộ trong tư vấn và điều trị cho bệnh nhân.
Đòi hỏi điều này thật sự rất khó.
Nó thuộc tầm vĩ mô rồi…
Đến cuối cùng, thiệt thòi nhất vẫn nằm về phía người bệnh mà thôi.
Người bệnh có quyền lựa chọn những gì mình tin tưởng.
Giống y như người tiêu dùng cảm thấy có thể bị thuyết phục bởi nhà quảng cáo nào cho sự lựa chọn của mình.
Bảo người dùng phải tỉnh táo này kia, thiệt sự khó vô vàn.
Vì người dùng có nhu cầu nhưng không có chuyên môn. Làm gì có ai trên đời biết tuốt tuồn tuột như bách khoa toàn thư.
Kết là nhiều lúc chỉ mong mình không đơn độc trên con đường thuyết phục và năn nỉ người bệnh, người nhà người bệnh những điều được y học chứng minh, những điều mình được truyền dạy một cách chính thống.
Và mình luôn tin mình không đơn độc.
Có một sự nhớ những người anh em không hề nhẹ.
Photo: Cao học Nhi khoa 2018 và Thầy Bùi Quang Vinh – Đại học Y dược Tp.HCM
#bsphuonglinh
Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển, đơn côi một mình
Xưa giờ vẫn vậy,
Cuộc sống có hiện đại, có đổi mới ra sao, vẫn vậy.
Vì con ở trong bụng mẹ,
Mẹ sinh con ra,
Mẹ nằm trên bàn đẻ lạnh căm,
Cơn đau là của mẹ, chứ ai đau hộ phần này.
Trên đường về bên mẹ cha,
Con nói ra dũng cảm bội phần.
Con phải rời xa gian phòng kín
đã gần 300 ngày bảo vệ ngày đêm
Con phải rời xa dây rốn cho con nguồn sống
Nay con tự sống
Tự thở
Tự đối đầu với cuộc đời cam go
Nay con rời xa bụng mẹ
Ùa vào đời
Khóc
Giận
Buồn
Đau
Con nào sợ
Chỉ có người nhìn con, đợi con, mới sợ mà thôi.
Thương con
21/02/2020 – Sài Gòn
Mỗi người trong đời có nhiều mục tiêu ở mỗi thời điểm khác nhau.
Thời điểm nhìn thấy những em thú bông xinh yêu chết đi được … tôi bắt đầu đan
Thời điểm cảm nhận việc nguệch ngoạc một khung cảnh thân quen bằng sắc màu là một điều tuyệt diệu … tôi bắt đầu vẽ
Thời điểm nghe một bản đàn gọi là cực phẩm … tôi bắt đầu đàn
Thời điểm ngắm nhìn những bao la bát ngát tuyệt vời mút mắt, với tất cả cuồng vọng của một tình yêu tha thiết … tôi bắt đầu để dành ngày phép
Vậy là năm nay tôi sẽ có 1 rổ thú bông, 1 dàn tranh mới, 1 vài clip khoe đàn, và 1 album ngao du ở Thuỵ Sĩ.
Kể ra cũng thật là mục tiêu.
Thanh xuân sắp hết. Muốn làm tốt điều mình đang làm, phải biết ước mơ.
#tuổithanhxuâncủatôi
#withoutmyblouse
P/s: sức ảnh hưởng của anh chị Ri không phải dạng vừa mà
Ai chơi lâu với Linh thì đều biết Linh thích #bươm_bướm và màu tím.
Tranh này vẽ hồi giao thừa 2018-2019, vẽ theo sự hướng dẫn của TheartSherpa trên Youtube.
Con mắt này nhìn như mắt của người Na’vi trong phim Avatar.
Ánh nhìn thăm thẳm vào bao la.
Sự sống dạo gần đây nghe đồn mong manh lắm,
Những ánh nhìn thẫn thờ vào vũ trụ. không niềm tin. và đầy ca thán.
Tuần sau bọn trẻ đi học lại.
Các Bà Mẹ nhắn tin bảo “Bác Linh bảo trọng…
và đừng cảm tử nhé…
còn nhiều em bé trông chờ vào Bác Linh.
“À cuối cùng tôi cũng đặt được tên cho bức tranh này…”
Ánh nhìn cảm tử”
#bsphuonglinh
#withoutmyblouse
P/s: lại lung tung lang tang trong cuộc đời.
Chắc do nhạc phim hay quá (Go away go away), mà đoạn khóc lóc khổ sở của Woo Jin khiến mình cảm thán…
Không biết ngoài đời thật có anh bác sỹ nào quằn quại tới cùng cực như vậy không?
Phim mà, được phép đẩy mọi cảm xúc tới cao trào.
Có bao giờ ở ngoài đời, bạn vứt áo blouse rồi ngồi khóc nức nở. Sau bao nhiêu nước mắt, bạn mặc áo blouse vào và lại là bác sỹ.
Thiết nghĩ là mối quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân sẽ không bao giờ đẩy cảm xúc tới mức như vậy. Vì luôn có một khoảng cách mà chúng tôi được dạy phải gìn giữ.
Đoạn này Woo Jin khóc và giận dữ vì mối quan hệ giữa đồng nghiệp – đồng nghiệp, hay chính xác hơn là tình thân như anh em, khóc vì những tổn thương sâu sắc mà định kiến xã hội và niềm tin chính nghĩa bị xung đột theo cách mà trái tim con người không chịu được.
Chiếc áo nặng ngàn cân.
Tôi vẫn hay gọi chiếc áo màu trắng đó như vậy.
Là con người thì cũng có lúc anti-social khiếp khủng lắm.
Nhưng mặc chiếc áo đó vào, mọi cảm xúc rất con người tuyệt nhiên cần được thay thế bằng nhiều chuẩn mực.
Con người luôn cần nước mắt giúp thanh lọc tâm hồn.
Con người hiện đại lại càng cần như vậy.
Cứ khóc lóc, gào thét, rồi sau đó trút bỏ mọi khốn khổ và tiếp tục phận sự của mình trong xã hội.
Đối với tôi, nước mắt chưa bao giờ xấu.
Bạn đã đọc bài #Hình_hài_nước_mắt của tôi chưa?
#withoutmyblouse
Hôm nay tôi lại viết về thanh xuân
Tầm tuổi này, bạn bè tôi phần nhiều con 2 đứa, thành gia lập thất rất phải phép cuộc đời.
Còn tôi sống hơi trái phép ấy một chút.
Hơn 10 năm đèn sách (chỉ tính về việc học cho được cái nghề), nếu ai hỏi có mất đi thanh xuân không? Tôi bảo: không. Chúng tôi chỉ mới dậy thì. Chúng tôi #dậy_thì khỏi sách vở lý thuyết để ùa vào đời, vào mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn hay thậm chí bữa vệ sinh của người bệnh.
Chúng tôi dậy thì khỏi #ách chữ nghĩa để bắt đầu tận hưởng cuộc sống #bớt chữ nghĩa bằng đồng tiền mình kiếm ra.
Thanh xuân của tôi chỉ mới bắt đầu.
Tôi khao khát đi qua những con phố mà tôi chỉ thấy trên bưu ảnh, tôi sẽ đứng trong chính cảnh vật ấy, làm mẫu cho muôn vạn tấm ảnh film trong văn vắt.
Tôi khao khát được #nhìn, #sờ, #gõ, #nghe thanh âm cuộc sống dạt dào phía bên kia đại dương.
Tôi muốn đi lên những ngọn núi cao, nơi những người thiểu số sinh sống, hỏi họ cho kì được vì sao con nít mới đẻ ra, phải nhúng chúng xuống suối sâu? Tôi tin chuyện gì trên đời cũng có lý do của nó. Rồi tôi sẽ lý giải bằng cảm quan và tri thức của chính mình.
Xưa nay phàm việc gì quá mong cầu,sẽ đến rất chậm,nên tôi không vội vã,thanh xuân của tôi không vội vã,nó chỉ mới bắt đầu.
#wearemedicaldoctors
#tuổithanhxuâncủatôi
#filmphoto
#canonAE1
Đất nước vào xuân, mẹ cha đón đợi
Nhưng con không về
không được nắn sờ
không được vuốt ve
không được vỗ về an ủi
bàn tay trần, hơi ấm mẹ, không một phút giây được hưởng…
Bao vây cái nhìn đầu tiên về cuộc sống mới
là thứ gì cồng kềnh,
ngất ngưởng như người ngoài hành tinh,
một giống loài không giống con, không giống mẹ con, không giống kỳ vọng ước mong sau gần 300 ngày chờ đợi
Xứ sở gì buốt giá quá mẹ ơi,
Một mai con lớn có yêu thương mẹ,
yêu thương loài người,
như những bạn khác vừa ra đời đã ủ trong vòng tay của mẹ,
có giận dữ vì bao phen “lấy máu”có uất trầm vì cách biệt xung quanh
con nhớ mẹ,
mẹ ơi!
Loài người có mấy phen “hú vía”
Chỉ ước ao không chạm tới trẻ con
mẹ cha chúng héo mòn,
thầy thuốc héo mòn,
khủng hoảng.
Chống dịch không phải một ngày
không một tuần,
không chỉ là đồn thổi kháo nhau,
Là sự thật, là nỗi buồn nhân loại,
hãy ôm con và giữ gìn từng chút
Chích ngừa cũng ôm
Khám bệnh cũng ôm
Xoay mặt vào lòng mẹ cha không có bệnh
Không thể ở nhà nếu buộc phải bước ra
Đơn giản hãy ôm con với đôi bàn tay sạch
Lồng ngực sạchHãy cùng con trong trận chiến sống còn, vì những điều muôn thuở, không chỉ Corona.
Thương các con,
thương mẹ cha, mùa dịch.
BS. Đào Nguyễn Phương Linh
#bsphuonglinh
#corona
#chống_dịch