Có những ngày Linh giận dữ với cuộc đời chẳng vì lý do gì.
[có lẽ do tác dụng phụ của trà trong sữa cộng pudding trứng]
Những người thường xuyên tương tác trong cuộc đời với Linh là những bà mẹ mới sinh con. họ có vô vàn nỗi lo. vô vàn câu hỏi. vô vàn phiền muộn.
Linh không phải là chuyên gia tâm lý. nên Linh chưa học được #skill tạo rào cản giữa người nghe và người nói. Linh thường vướng vào câu chuyện của người nói.
tâm can đối với Linh cũng giống như một tấm vải trắng mỏng manh.
hôm nay ai mang đến mảng màu nào, thổi nhẹ lên là vấn vít. là loang ra. nhanh và vội hơn cả kỹ thuật #ướt_trên_ướt trong #màu_nước. màu sắc ấy, khi nhuốm lên nhiều màu quá cho cùng một mảng, sẽ thành màu đen.
Có những ngày tâm can Linh tối đen.
Vậy là Linh cần một cơn mưa.
gột rửa cho #trong_sạch_trong.
cơn mưa của Linh là tiếng khóc non nớt của bọn con nít mới sinh.
tiếng khóc nọ không còn là cơn ám ảnh.
tiếng khóc nọ là báo hiệu cho sự sống ngọt lành. nhiều ham muốn. nhiều mong đợi cần được đáp ứng.
còn ham muốn. là còn sống.
Sài Gòn một ngày tưởng mưa mà không mưa.
Filmphoto: mặt Linh giận dữ nó vầy nè mọi người.
#filmphoto
Có những ngày tôi nhận ra mình không cần gì khác,
ngoài những thanh âm và sắc màu mà trong-mắt-trong bao năm đã trở thành #chính_tôi,
Có những ngày không mưa nhưng thật dài và thật buồn,
nhỏ bạn thân gia nhập hội #những_đứa_trẻ_không_cha
đêm nay nó khóc.
Có những ngày tiếng cười bật lên nơi tang lễ, để mỉa mai cho tuổi thơ của chúng ta đã vù đi qua mất,
chỉ còn lại những đứa trẻ còn chưa an yên.
Hoá ra có những ngày,
cuộc đời sẽ chế giễu những người còn trẻ,
lắm những điều đáng ngờ
đáng giậnđáng buồn
đáng thương
nhưng tuyệt nhiên không đáng trách.
không ai trách cứ những quả tim còn non dại.
không một ai.
#một_ngày_tiễn_đưa
Mình đã học chuyên từ những năm 2000
Thấy mọi người dạo này hay nói về trường chuyên lớp chọn, mình hông có trình bày quan điểm đồ gì ghê đâu, chỉ là kể câu chuyện của mình.
Mình may mắn sinh ra trong gia đình có Nội, Cô Ba và Mẹ, những người phụ nữ rất “cấp tiến”, cho con cái muốn học gì thì học.
Bởi vậy nên từ hồi 9 tuổi, bắt đầu thấy bản thân mê mẩn đọc sách, viết chữ, mình cứ dấn thân vào con đường văn chương. Mình học chuyên từ năm 9 tuổi … chuyên luyện chữ, luyện đọc diễn cảm, luyện viết cảm nhận và luyện trau dồi cho linh hồn dày dặn dần trước nhân sinh.
Cấp 2 là thời kỳ huy hoàng nở rộ của một mầm non văn chương mới nhú. Hồi mình bị sốt xuất huyết nằm ở Nhi Đồng 2, Thầy dạy Toán đã đi thăm và tặng mình một sợi dây chuyền hối lộ (hồi đó dây chuyền đắt đỏ lắm nha mọi người) bảo “con học Toán với Thầy đi con!”. Trong những cơn sốt triền miên và trích máu ngón tay hằng ngày, mình lơ tơ mơ vẫn nhận dây chuyền vàng, nhưng miệng vẫn nói “con học Văn Thầy ơi!”.
[Tới hồi thi tốt nghiệp lớp 9 lên lớp 10, mình là người duy nhất của quận giải được câu Toán khó nhất của đề thi do Thầy ra đề, Thầy đã lẩm bẩm “biết vậy cho đề khó hơn cho rớt hết “]
Cấp 3 mình đã vào Phổ thông Năng Khiếu, học 1 cái lớp có tên là lớp “Văn” – 10 Văn, 11 Văn, 12 Văn. Mình đã học Văn trong trọn cái khoảng mộng mer ấy, học với tất cả tâm tư và yêu thương trọn vẹn….
và tất cả thời gian nữa. Nhiều người không tin, nhưng hồi đó, hơn 10 năm trước, ở cái trường có chưa tới 300 nhân mạng đó, tôi đã #chỉ#only học Văn mà thôi, mấy môn khác học cho vui thôi à, mà vui thiệt vì giảng viên của chúng tôi xịn xò lắm cơ, giỏi tới mức phi phàm.
Và…
May mắn thứ hai là trời sinh tôi ra được cái chỉ học dở môn Hoá (nhớ nhỏ thủ khoa môn Sử ngồi kế bên mình, hai đứa kiểm tra Hoá mà cứ hí hí với nhau, Thầy dạy Hoá ở Năng Khiếu bất lực la lên “Bí thư, Bác Hồ nhìn kìa!” ), vậy nên qua bao cơn bĩ cực này kia, cuối cùng, vì một phép màu nào đó, tôi đã đậu vào trường Y .
Tôi lúc đậu vào trường Y, lấy làm biết ơn nền giáo dục toàn diện của nước nhà, là tuy học chuyên nhưng fai-nồ-ly, tôi vẫn trở thành bác sỹ.
Tôi sẽ là một bác sỹ theo cách tôi muốn.
Giáo dục nước nhà, giáo dục trong gia đình, và tự – giáo – dục đối với tôi là 3 nhân tố tạo nên con người ta hiện tại.
Tôi sẽ là một bác sỹ theo cách tôi muốn.#tuổi_thanh_xuân_của_tôi
P/S: người chụp tấm hình này combo 10 điểm Hoá – Sinh thi đại học, môn còn lại chấp vẫn đậu vào trường Y
Tạm thời trong người rất không khoẻ, nên khả năng cân não chỉ sản sinh những đoạn tản văn giúp cân bằng cuộc sống.
Chắc phải hơn tháng nữa khi trời bớt mưa, công việc bớt căng, mình mới có thể sản sinh những #văn_bản_khoa_học đáp ứng nhu cầu tìm tòi học hỏi giải đáp thắc mắc của các Ba các Mẹ.
Những ngày qua làm việc nhiều lại gặp trời mưa gió, cơ thể có phần phản kháng và thật sự chỉ muốn nhắm mắt.
Nhắm một con mắt thôi.
Mắt còn lại vẫn gắng nhìn qua lăng kính của bản thân để cảm nghiệm thêm về cuộc đời.
Kinh nghiệm tích luỹ trong quá trình làm nghiên cứu này tuyệt nhiên không phải ít mà là quá tải cho một #quả_tim_non.
Vì quá tải mà nhắm bớt một mắt, đặng cân bằng, rồi còn con còn lại, tập trung vào những gì tươi đẹp nhất, để ghi nhớ và lưu giữ những hình ảnh đẹp nhất (có thể vui, có thể buồn) ở trần gian.
Lại một chiếc ảnh film, rất nâu, màu đất hợp mạng của người con gái Lộ Bàng Thổ.
Sinh ra ở một cung cứ phải đắn đo về vạn vật muôn trùng.
#filmphoto #thứhighđangtới
Chào mùa mưa, mình đứng đó từ đêm!
Năm nào, mưa về đổ ập lên đầu, mình đều post lại chiếc ảnh film này.
Mưavới nhiều người tắm mát những ngày gian khó
Mưa
với mình chỉ có ngả nghiêng và lướt thướt.
Mình luôn có một đức tin kỳ lạ: nếu gắng sức làm gì đó bằng tất cả tâm can, cuối cùng sẽ thu lại về thứ quả ngọt chín lành vượt cả ngoài mong đợi.
vì vậy mà bao nhiêu mùa mưa rồi, mình vẫn cứ gắng sức.
Thiết nghĩ tuổi trẻ có mấy mùa, cứ làm điều mình thích và thích điều mình làm vậy.
Sài Gòn mùa mưa – lại cạn chữ.
30/5/2020
#filmphoto#myGander
Đây là gia đình Nemo – một trong nhiều những gia đình yêu thương của mình.
Chương 1: NÔN NÓNG Lúc Nemo còn trong bụng Mẹ, Ba Mẹ Nemo không bỏ sót bất kỳ một lớp học nào của Bác sỹ Linh ở Touchie Feelie. Nhiều đêm nằm gác tay lên trán nghĩ suy chứ hông biết có giúp ích gì cho họ hông, mà thấy luôn có mặt như vậy, thực sự động viên vô vàn. Tôi trân trọng sự cầu thị của người muốn học làm Cha Mẹ.
Bác sỹ Linh nói đùa, Ba Mẹ mang con (trong bụng mẹ) đi học như vậy, mấy đứa hay nôn ra sớm gặp Bác lắm, nên thường Bác thích sinh con ra đi rồi hẵng đến lớp Bác chơi, có con hữu hình thì sự học cũng trở nên sinh động và hợp lý hơn.
Nói chơi thôi, nhưng Nemo làm thiệt. Nemo sinh sớm hơn dự kiến 1 tháng tròn. Ba Mẹ hết hồn, Bác Linh cũng hết hồn. Con nôn nóng gặp Bác hay nôn nóng gặp Ba Mẹ đáng yêu của con? (Hay con muốn làm Anh của Bạn Xu Quỳnh Lam … ahihi)
Nghe Mẹ Nemo báo sinh non, mà Bác nóng ruột, thấy có trách nhiệm ghê nơi hà, mặc dù Ba Mẹ con đã gần như trang bị đầy đủ kiến thức nuôi con, nhưng con lại đến sớm quá, ùa vào đời làm Ba Mẹ con hoang mang.
CHƯƠNG 2: SINH NON và XA XÔIMẹ con sợ con non quá, không dám đi đường xa kiếm Bác, Mẹ mời Bác đến nhà thăm con. Bác vì thương Ba Mẹ con chân tình luôn hiện diện trong lớp của Bác nên Bác nhận lời.
Mọi người có biết tôi đã đi bao nhiêu cây số để tới được nhà ngoại Nemo hông? Có lẽ đây là đoạn đường dài nhất trong sự nghiệp khám chữa bệnh của tôi tính đến giờ phút này. Làm sao Bác Linh ngờ được nhà con xa xôi diệu vợi đến vậy, cách chỗ Bác Linh ở hơn 3 giờ đi Grab bike (hồi này còn chưa lên level Graber nên còn đi nhờ Grab).
Bạn Nemo có đầy đủ những vấn đề của một bạn sinh non, nhà lại xa xôi nên Mẹ bạn ấy thật sự rất vất vả. Mỗi lần đi khám đều lặn lội, nhưng với một sức mạnh phi thường thế nào mà tôi luôn thấy hiện diện ở người Mẹ ấy nụ cười hở 10 cái răng – khểnh duyên rất yêu – người xoa dịu cơn nóng đầu của Bà Bác sỹ hay chạy đường xa.
Ba Mẹ Nemo tuân thủ điều trị vào bậc nhất. Kiên trì và kiên định.
Đó có lẽ là điều các con cần.
Chương 3: LỚN LÊN VÀ KHÔNG KHÓC NHÈ
Nemo rất vượt trội mọi người ạ, Nemo trộm vía hấp thu sữa mẹ siêu tốt nên vượt trội lắm lắm.
Nhưng bạn ấy lại hay khóc nhè. Khóc không phải vì buồn là mà vì lý do sinh lý – sinh lý thần kinh trong cơ thể của bạn nhỏ sinh non luôn có phần phức tạp như vậy.
Mẹ bạn ấy lại làm Bác thấy kính phục.
Đôi cánh tay gầy hao, thiếu điều muốn vỡ vụn xương ra, không ngừng bồng bế và dỗ dành con. Có lúc chắc Mẹ cũng khóc nhưng Mẹ gặp Bác lại cười, cười tươi như mọi thứ đều đáng yêu và sẽ không thành vấn đề. Bác quyết định để Nemo tham gia vào nghiên cứu của Bác.
Mẹ Nemo thực hiện theo chỉ dẫn của Bác kỹ lưỡng và mẫn cán tuyệt đối.
Nhờ Mẹ và Ba yêu thương, Nemo đã không còn khóc nữa mọi người ạ, bạn Nemo hôm nay đã lật cái đùng và cười hehe với Bác.
NHIỀU CHƯƠNG KHÁC:
Sẽ còn rất rất nhiều những chương khác trong hành trình làm Cha Mẹ.
Cảm ơn để Bác đồng hành cùng gia đình mình.
Thấy con trộm vía mỗi ngày một tốt ra, Ba Mẹ tuy vẫn không bớt đi khổ cực nhưng có lẽ đó là những trải nghiệm hạnh phúc không gì hơn.
Tôi được tắm mát trong hạnh phúc của gia đình họ.
Cảm ơn con một buổi chiều mát mẻ đã để Bác thấy líu lo trong đầu khi về nhà
Cảm ơn
Trộm vía người con gái trong hình đã đi qua mùa dịch một cách huy hoàng, dai dẳng và rực rỡ.
Trộm vía cô gái áo tím vẫn chưa khuỵ xuống một hôm nào mặc dù mắt kính đi đường bị gãy gọng, điện thoại bị nát màn hình, con xe chiến mã lặp bặp rên xiết.
Trộm vía bà bác sỹ vẫn có mặt trên từng cây số để giải quyết những vấn đề của các Bà Mẹ và Em Bé như một cỗ máy được lập trình.
Chuyện kể người con gái trong hình đi tập gym được 5 hôm, thì ngất xỉu 2 hôm, và được miễn đi tập nhiều hôm sau đó…
đến nay.
Chuyện kể cô gái áo tím cuối ngày về nhà miệng câm như hến, không nói thêm nổi một lời nào, cầm chiếc cọ vẽ mong cầu chút bình yên như một bài tập cho tinh thần.
Và #bài_tập_tinh_thần trộm vía đến nay vẫn hiệu nghiệm. Tinh thần quyết định thể chất, nói vậy có phần làm quá lên không? Chuyện chắc chắn ở đây là thể chất của bà bác sỹ nếu đem đong đếm thuộc hạng #xoàng. Nhưng bà ấy đã đi qua muôn vạn con đường, chứng kiên muôn vạn câu chuyện, cùng xum xoe giải quyết trăm ngàn tình huống, và giờ thì bà ấy không thua gì một Graber chuyên nghiệp, anh Graber nào muốn làm một cuộc đua lịch sử mùa dịch thì thua chắc rồi.
Có lẽ điều đáng tự hào nhất của bản thân là #tự_cân_bằng
Tôi dễ buồn, nhưng cũng chóng vui.
Tôi tận hưởng và tận dụng mỗi phút giây mình tồn tại trên trần gian này.
Tôi đã ngồi lắng lại và ngẫm ngợi về tất cả những ùa tới của công công việc việc.
Tôi chẳng tham công tiếc việc, tôi chỉ cảm thấy mình có một trách nhiệm gì đó vô hình lắm với trần gian tôi đang sống.
Tôi không thể chấp nhận những đơn thuốc vô tri cứ đè nặng lên những đứa trẻ có cảm xúc, có tình yêu, có linh hồn.
Tôi không thể chấp nhận những lý thuyết sáo rỗng và những thứ nặc danh khoa học để chèn ép và tạo áp lực cho những Bà Mẹ và Em Bé – những người mong manh dễ vỡ nhất tinh cầu.
Rồi tôi cười, rồi tôi khóc với họ.
Rồi tôi là bà bác sỹ vườn ôm về nhà bao nhiêu bơ, chuối, măng cụt, sữa tươi trân châu đường đen.
Và tôi hiện tại vẫn thấy cuộc sống của mình trong trắng và rạng rỡ như cái nắng chói chang của Bàu Trắng trong bức ảnh.
Tôi là cô gái yêu màu tím nha quý vị.
Cảm ơn những người đồng hành đã cho bác Linh những ngày nghỉ quý giá nhất trong quãng cực khổ nhất của sự nghiệp học hành và lao động.
#filmphoto
Ly này hông phải ly trà sữa nha quý vị, đây là ly #sữa_tươi_trân_châu_đường_đen.
Một Bà Mẹ yêu dấu dấu đã dúi vào tay bác sỹ một ly The Alley xịn xò: “Bác uống đi, ngon lắm!” Bà bác sỹ mắt sáng rỡ xách cái ly te te đi vô bệnh viện, không nên kỳ thị bác sỹ uống sữa tươi trân châu đường đen, các ông ạ!
Cũng giống như uống cà phê hay hút thuốc lá giảm stress chiếm một tỷ lệ cao trong giới y bác sỹ, việc uống sữa tươi thì lành mạnh hơn nhiều chứ hả.
Tôi đã quay trở lại công việc của mình sau một chuyến nghỉ dưỡng ngắn ngày cùng các gia đình bỉm sữa.
Tôi quay trở về với nắng Sài Gòn, với xoay vần công công việc việc và nhận ra trời Sài Gòn nắng hơn, và công việc nhiều hơn.
Vậy nên thôi cứ #làm_dịu tâm trạng của mình bằng một món gì ngọt ngọt – lại là món quà từ những người thân yêu, lên chút ký lô thì có sá gì (mà làm việc như ri thì lên ký nỗi gì mà lo hề).
Thương một tuần long nhong đã, đang, sắp, sẽ kéo dài tới vô tận.
Chân lý nằm ở chân tình
Tôi đã quan sát trong ngần ấy năm, đâu là nỗi vui của những người “yêu màu tím, sống nội tâm, hay khóc thầm.”
Họ vui vì được nhấm nháp một tách cà phê thơm lừng ở một quán quen có cái tên nghe cũng rất tím “Hoa violet ngày thứ tư”.
Họ vui vì đọc được một dòng tâm đắc trong một quyển sách bỏ quên, rồi vận vào mình, rồi hả hê.
Họ vui vì ngắm được dáng hình của chính mình qua những chiếc ảnh từ góc nhìn của người thân thương.
Và họ đơn giản đã sống rất thật với cảm xúc của chính mình. Sài Gòn những ngày cạn chữ vì nắng trời đổ lửa từ rất tinh mơ
#tuổi_thanh_xuân_của_tôi#filmphoto
Mình lúc nào cũng cảm thấy phấn khích trước những điều kỳ bí một chút, không thật một chút.
Mình lúc nào cũng cảm thấy cảm thán trước sức tưởng tượng phi thường của loài người.
Và,
Nếu phải chọn giữa muôn vàn cảnh vật để vẽ lại,
mình sẽ chọn một tấm gương.
Đây là bức ký họa bút kim đầu tiên của mình.
Đây là một nơi mình đến rất nhiều lần trong hành trình #thanh_xuân
Mình không phải người nóng tính.
nhưng có những lúc mình vô cùng giận dữ, có khi thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu.
lúc đó mình lại thầm nghĩ ở thế giới song song bên kia tấm gương, liệu một Đào Nguyễn Phương Linh khác có đang có một thái độ khác, một cảm xúc khác trong hoàn cảnh này.
Mà nếu mà có gặp người trong gương ở ngoài đời thật, chắc cũng không biến thái như trong phim mà tự luyến “Trời ơi sao mình đẹp thế vậy mà mình không hay vậy trời?”.
Thế giới mỹ miều nào đó trong mơ tưởng luôn là nơi đẹp đẽ hơn thực tại con người ta đang sống, mấy ai lại mơ về một vũng lầy đen tối bao giờ.
Trần gian của mình luôn đẹp đẽ nếu mình vẫn còn biết mộng mer và làm điều mer mộng.
Chúc đêm cuối tuần vui.
Tranh: đây chỉ là một nơi rất thân thương – chỗ rửa mặt trong nhà vệ sinh xinh đẹp của một nơi xinh đẹp Linh hay gọi là “nhà”#Linh_vẫn_đang_đi_làm#Tranh_Linh_vẽ (thấy chữ ký của Linh không?)