“MÌNH ĐI NGHE BÌNH TRUYỆN KIỀU ĐI ANH!”
Hơn một thập niên dạy Toán, nhiều khi mình quên mất, mình từng có một tâm hồn rất Văn. Mình thích đọc Văn, thích cảm nhận cách tác giả sử dụng từ ngữ, thích nghe thầy cô bình giảng văn học, và mình cũng thích thơ (thẩn).
Nhưng,
Dòng đời cơm áo gạo tiền đẩy đưa, dần dà mình quên mất đi sở thích đó. Cho đến khi một hôm, tự nhiên cô vợ sắp cưới rủ: “Mình đi nghe bình truyện Kiều đi anh”, bao cảm xúc bỗng tràn trề.
Sống trên đời, phải chăng may mắn nhất là tìm được một người tri kỉ – người thấu cảm với mình, có thể lý giải mình, một người có cùng nhiều sở thích và quan điểm sống?
Nếu vậy thì PTT thật sự quá may mắn.
“Quá” là bởi vì, sở thích và quan điểm sống của PTT cũng không giống người, và đôi khi PTT cũng không thể hiểu chính mình. Ấy vậy mà tự nhiên trên trời rơi xuống một ĐNPL.
“Bà bác sỹ” à,
Mai này mình sẽ cùng nhau:
Sáng sáng ngủ nướng đến 11-12g, ngủ dậy sẽ cùng nhau đi ăn sáng, rồi đi tập gym, đi mua sắm.
Chiều chiều thi nhau giành vinh quang theo lời Bác dạy: “Lao động là Vinh quang”. Một đứa “chữa bệnh” tâm hồn cho lũ trẻ, một đứa “dạy” các bà mẹ chăm sóc con.
Tối tối đạp xe dạo phố, xem phim suất cuối, đi chợ đêm ăn vặt,….. à quên mất, cùng nhau làm việc nhà 🤣🤣🤣 (việc nào thích thì làm, không thích thì nhờ người khác làm giúp).
Những ngày lười biếng, mình sẽ cùng nhau đi du lịch. Đi khắp thế giới.
Còn,
Những ngày siêng năng, mình sẽ cùng nhau đi học: học nấu món Nhật, học tiếng Thái, học làm bánh, học những gì mình thích.
Cuộc sống như vậy chẳng phải vui biết bao. Vui hơn nhiều so với mỗi ngày 7:00-17:00 làm việc chốn công sở đúng không ?
Tụi mình sẽ là cặp vợ chồng không bình thường. 😆😆😆. Không theo các lối mòn của xã hội mà tự tạo lối đi riêng. Sống ung dung, an nhiên và thảnh thơi.
Phương Linh Đào Nguyễn chịu không?