Ai chơi lâu với Linh thì đều biết Linh thích #bươm_bướm và màu tím.
Tranh này vẽ hồi giao thừa 2018-2019, vẽ theo sự hướng dẫn của TheartSherpa trên Youtube.
Con mắt này nhìn như mắt của người Na’vi trong phim Avatar.
Ánh nhìn thăm thẳm vào bao la.
Sự sống dạo gần đây nghe đồn mong manh lắm,
Những ánh nhìn thẫn thờ vào vũ trụ. không niềm tin. và đầy ca thán.
Tuần sau bọn trẻ đi học lại.
Các Bà Mẹ nhắn tin bảo “Bác Linh bảo trọng…
và đừng cảm tử nhé…
còn nhiều em bé trông chờ vào Bác Linh.
“À cuối cùng tôi cũng đặt được tên cho bức tranh này…”
Ánh nhìn cảm tử”
#bsphuonglinh
#withoutmyblouse
P/s: lại lung tung lang tang trong cuộc đời.
Chắc do nhạc phim hay quá (Go away go away), mà đoạn khóc lóc khổ sở của Woo Jin khiến mình cảm thán…
Không biết ngoài đời thật có anh bác sỹ nào quằn quại tới cùng cực như vậy không?
Phim mà, được phép đẩy mọi cảm xúc tới cao trào.
Có bao giờ ở ngoài đời, bạn vứt áo blouse rồi ngồi khóc nức nở. Sau bao nhiêu nước mắt, bạn mặc áo blouse vào và lại là bác sỹ.
Thiết nghĩ là mối quan hệ thầy thuốc – bệnh nhân sẽ không bao giờ đẩy cảm xúc tới mức như vậy. Vì luôn có một khoảng cách mà chúng tôi được dạy phải gìn giữ.
Đoạn này Woo Jin khóc và giận dữ vì mối quan hệ giữa đồng nghiệp – đồng nghiệp, hay chính xác hơn là tình thân như anh em, khóc vì những tổn thương sâu sắc mà định kiến xã hội và niềm tin chính nghĩa bị xung đột theo cách mà trái tim con người không chịu được.
Chiếc áo nặng ngàn cân.
Tôi vẫn hay gọi chiếc áo màu trắng đó như vậy.
Là con người thì cũng có lúc anti-social khiếp khủng lắm.
Nhưng mặc chiếc áo đó vào, mọi cảm xúc rất con người tuyệt nhiên cần được thay thế bằng nhiều chuẩn mực.
Con người luôn cần nước mắt giúp thanh lọc tâm hồn.
Con người hiện đại lại càng cần như vậy.
Cứ khóc lóc, gào thét, rồi sau đó trút bỏ mọi khốn khổ và tiếp tục phận sự của mình trong xã hội.
Đối với tôi, nước mắt chưa bao giờ xấu.
Bạn đã đọc bài #Hình_hài_nước_mắt của tôi chưa?
#withoutmyblouse