Hôm nay tôi lại viết về thanh xuân
Tầm tuổi này, bạn bè tôi phần nhiều con 2 đứa, thành gia lập thất rất phải phép cuộc đời.
Còn tôi sống hơi trái phép ấy một chút.
Hơn 10 năm đèn sách (chỉ tính về việc học cho được cái nghề), nếu ai hỏi có mất đi thanh xuân không? Tôi bảo: không. Chúng tôi chỉ mới dậy thì. Chúng tôi #dậy_thì khỏi sách vở lý thuyết để ùa vào đời, vào mỗi giấc ngủ, mỗi bữa ăn hay thậm chí bữa vệ sinh của người bệnh.
Chúng tôi dậy thì khỏi #ách chữ nghĩa để bắt đầu tận hưởng cuộc sống #bớt chữ nghĩa bằng đồng tiền mình kiếm ra.
Thanh xuân của tôi chỉ mới bắt đầu.
Tôi khao khát đi qua những con phố mà tôi chỉ thấy trên bưu ảnh, tôi sẽ đứng trong chính cảnh vật ấy, làm mẫu cho muôn vạn tấm ảnh film trong văn vắt.
Tôi khao khát được #nhìn, #sờ, #gõ, #nghe thanh âm cuộc sống dạt dào phía bên kia đại dương.
Tôi muốn đi lên những ngọn núi cao, nơi những người thiểu số sinh sống, hỏi họ cho kì được vì sao con nít mới đẻ ra, phải nhúng chúng xuống suối sâu? Tôi tin chuyện gì trên đời cũng có lý do của nó. Rồi tôi sẽ lý giải bằng cảm quan và tri thức của chính mình.
Xưa nay phàm việc gì quá mong cầu,sẽ đến rất chậm,nên tôi không vội vã,thanh xuân của tôi không vội vã,nó chỉ mới bắt đầu.
#wearemedicaldoctors
#tuổithanhxuâncủatôi
#filmphoto
#canonAE1