Có một đàn cừu nhỏ
thảnh thơi ra ngoài đồngcừu lớn hỏi cừu bé: “hôm nay gió đi đâu, mà ghé ngang thăm hỏi?”
cừu bé cười thỏ thẻ: “chị gió thổi bạn mây, về chơi cùng cừu bé.”
cừu lớn cúi gằm đầu: “lạnh lẽo vô cùng tận, có vui vẻ gì đâu?!?”
cừu bé lăn long lóc, đùa bỡn cùng bạn cỏ: “mình sưởi ấm bạn nè!”
cỏ lắc lư trong gió: “bẹp mình rồi ú ơi!”
cừu bé chợt tần ngần: “ơ….hoá ra mình ú…”
—————————————–
Bạn cừu bé là bạn nào trong tranh vậy mọi người?
Định viết sách cho người lớn, song bỗng muốn viết cho trẻ con,
người đâu ưa thay đổi
#chữ_Linh_viết#tranh_Linh_vẽ
(chép từ tranh của Cô Bạch Tuộc Sông)
Mình lúc nào cũng cảm thấy phấn khích trước những điều kỳ bí một chút, không thật một chút.
Mình lúc nào cũng cảm thấy cảm thán trước sức tưởng tượng phi thường của loài người.
Và,
Nếu phải chọn giữa muôn vàn cảnh vật để vẽ lại,
mình sẽ chọn một tấm gương.
Đây là bức ký họa bút kim đầu tiên của mình.
Đây là một nơi mình đến rất nhiều lần trong hành trình #thanh_xuân
Mình không phải người nóng tính.
nhưng có những lúc mình vô cùng giận dữ, có khi thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu.
lúc đó mình lại thầm nghĩ ở thế giới song song bên kia tấm gương, liệu một Đào Nguyễn Phương Linh khác có đang có một thái độ khác, một cảm xúc khác trong hoàn cảnh này.
Mà nếu mà có gặp người trong gương ở ngoài đời thật, chắc cũng không biến thái như trong phim mà tự luyến “Trời ơi sao mình đẹp thế vậy mà mình không hay vậy trời?”.
Thế giới mỹ miều nào đó trong mơ tưởng luôn là nơi đẹp đẽ hơn thực tại con người ta đang sống, mấy ai lại mơ về một vũng lầy đen tối bao giờ.
Trần gian của mình luôn đẹp đẽ nếu mình vẫn còn biết mộng mer và làm điều mer mộng.
Chúc đêm cuối tuần vui.
Tranh: đây chỉ là một nơi rất thân thương – chỗ rửa mặt trong nhà vệ sinh xinh đẹp của một nơi xinh đẹp Linh hay gọi là “nhà”#Linh_vẫn_đang_đi_làm#Tranh_Linh_vẽ (thấy chữ ký của Linh không?)