Covid chưa qua, gió giông đã tới.
Sống ở đất Sài Gòn, sự thật là chưa biết mùi bão lũ nó ra thế nào.
Song một hôm, bà mẹ miền Trung gọi điện báo tin, “con em hết tã luôn Bác Linh ơi, gió tốc mưa tuôn, con em bệnh, mà không nhúc nhích đi đâu được, chỉ có ôm con tránh gió, trên chiếc ghế cộc chân cao…”
Chắc phải ở trong #cái_thế_ngất_ngưởng đó, ôm con giữa bao la là nước, mới cảm khái hết nỗi cùng cực của tủi hờn.
Đêm này, tôi lại ở trong bệnh viện.
Đêm này, mưa và một chút lạnh ở Sài Gòn,
nhiều đứa trẻ ra đời,
nhiều đứa trẻ chưa kịp ra đời,
nhiều đứa trẻ ốm đau sốt giật đùng, mẹ vội vã bế con đi trong cơn mưa gió,
tôi trộm đứng giữa gió mưa và thấy ông trời có vẻ hờn giận hơi căng, hơi lâu…
Nhiều lời tiên tri bảo rằng, sẽ đến ngày gà vịt c.h.ế.t hết, lợn trâu lăn đùng lềnh bềnh ngoài ruộng, … ừ thì xung quanh là nước êyyyyy …
loài người sẽ diệt vong,tuy vậy,
ngày mưa gió đưa một bạn nhỏ trên một chặng đường tầm 15 cây số,
nhỏ xíu trong 2 lòng bàn tay người lớn,đang gắng giật giành sự sống,
tôi thấy bạn nhoẻn miệng cười giữa tất cả đớn đau,
tôi thấy bạn chớp chớp mắt,
và tôi biết,
dẫu ông trời có hờn giận hơi lâu,
dẫu loài người đến lúc sẽ diệt vong,
nhưng CHƯA PHẢI LÀ BÂY GIỜ,
mưa gió, không có tã, con vẫn sống, vì có mẹ đây rồi,
giông bão, xe cấp cứu vẫn băng băng, con vẫn sống, vì có các bác sĩ đây rồi,
chỉ cần con người còn có nhau,
ông trời có hờn giận mấy,
chữ #thắng_thiên hẵng còn.
Photo: chiếc hình nhặt được trên mạng xã hội, không rõ chủ nhân, ai biết chủ nhân, tag nhẹ cho mình xin phép nghen.
#bsphuonglinh