http://www.nhaccuatui.com/…/vung-lay-cua-chung-ta-le…
Hồi mình 20 tuổi, mình có ôm một giấc mơ. khi nào tốt nghiệp sẽ nộp đơn cho UNICEF, đi Châu Phi khám chữa bệnh cho con nít ở những vùng đất khắc nghiệt nhất.
Hơn 10 năm sau, mình phát hiện ra nhiều sự thật. Một là, giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ. Hai là, khỏi đi đâu xa, xứ mình ở đã là một vùng-đất-khắc-nghiệt rồi.
Vùng đất này khắc nghiệt, khắc khổ đến nỗi con nít khỏe cũng thành bệnh, con nít bệnh thì được cho là khỏe.
Cái xứ này càng sống càng thấy như sa lầy, sa lầy, sa lầy….
Người ta chấp nhận với con bệnh. Người ta chấp nhận với cái chết dễ dàng như thể mở miệng phun ra những con chữ vô thưởng vô phạt như “sắp chết” “chết đến nơi” “chết hết”….
Mình đặc biệt ghét chữ “chết”, chắc tại mình ham sống quá. Mình đặc biệt ghét ai phát ngôn chữ “chết” với bọn con nít sức sống tràn đầy.
Mình quyết không sống ở chỗ chết chóc.
Bọn con nít đáng yêu là thế, sức sống mãnh liệt là thế, lấy một hai ống máu, khóc rú lên rồi sẽ khỏe như văm thôi.
Hãy cứ tin là “con sẽ khỏe.” hãy cầu nguyện là “con chắc chắn khỏe”. hãy tự kỉ ám thị là “sống, sống, sống” rực rỡ như mặt trời mới mọc vậy đó. Cái chết vốn không thể chối bỏ. nhưng hãy để mỗi sự ra đi đều bình yên, bình yên cho cả những người còn sống.
Chữ của DNPL luôn khó đọc. Vậy nên DNPL chưa ăn được giải Nobel.
#tuổithanhxuâncủatôi#filmphoto#olddays