Thật ra có những ngày buồn oặt, thấp thỏm, lắng lo vô tận bởi muôn vạn điều.
Thật ra có những ngày không hề chợp mắt được một giây, ray rứt, suy tư, vướng bận vô tận muôn vạn lẽ.
Song, thế giới vẫn vô tận vui, hà cớ gì mình buồn vô tận, loay hoay rồi tự vấn, tiêu điều rồi hoang mang.
Để bước vào vô tận vui,chuyện trước nhất là không được #một_mình, bể sâu của trầm mặc sẽ dẫn con người ta vào những hoang tưởng vô độ,hoang tưởng của bất công, của cô đơn, của bẽ bàng.
Chúng ta đã sống bầy đàn từ thuở sơ khai, chúng ta không thể xa rời chân lý đó, vậy nên chúng ta cứ buồn, rồi đám đông yêu thương ta sẽ kéo ta vào vô tận vui,dù đám đông đó là 5 hay chỉ có 2 người.
Hãy cảm ơn cuộc đời, khi ta không #một__mình.